Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 144



Dù có muốn hay không, cuối cùng con người vẫn không thể tránh khỏi cái chết.

Và đến lúc ấy, Trân Trinh cũng không ngoại lệ.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Hai câu nói đơn giản của bà lão lại như hai mũi kim sắc bén đ.â.m xuyên qua lớp sương mù trong đầu Lê Tri. Những manh mối cô thu thập được mấy ngày qua, từng chi tiết lẻ tẻ giờ đây dần kết nối với nhau. Một suy nghĩ mơ hồ dần hình thành, nhưng cô không hỏi thêm. Rõ ràng, bà lão đang che giấu điều gì đó. Nếu ép hỏi, e rằng bà sẽ càng im lặng hơn nữa.

Lê Tri nhẹ nhàng chuyển chủ đề, giọng cô hạ xuống, mềm mại như gió lùa qua rặng tre:

“Bà ơi… Vậy ông của Trân Trinh đâu rồi ạ?”

Bà lão thoáng sững người. Nét sợ hãi trong mắt dần tan đi, thay vào đó là một nỗi buồn sâu thẳm và cay đắng:

“Bà không giống như bọn họ... Sau ba năm lấy chồng mà mãi không có con, nhà chồng cho rằng bà không biết sinh nở. Rồi họ viết một tờ hưu thư, đuổi bà về nhà mẹ đẻ.”

Giọng bà trầm hẳn xuống, như đang kể lại một vết sẹo chẳng bao giờ lành:

“Phụ nữ một khi đã bị bỏ, lại vì không thể sinh con… thì đời coi như xong rồi. Chẳng còn ai muốn rước nữa cả. Mà làng của bà khi ấy bị giặc cướp thiêu rụi, bà không còn nhà để về. Thế là bà ở lại đây, sống một mình cho tới giờ.”

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm rối mớ tóc bạc trắng của bà. Bà tiếp tục, giọng nghẹn ngào:

“Sau này, bố mẹ của Trân Trinh đi đường thì gặp cướp, cả hai đều bị giết. Lúc ấy con bé còn nhỏ xíu, đứa em gái thì vừa mới chào đời. Bà không đành lòng, nên đã nuôi cả hai từ đó đến giờ.”

Lê Tri nghe đến đây, trong lòng dâng lên một cảm giác ngột ngạt khó tả. Chiến tranh, mất mát, bất công… Tất cả như bủa vây người phụ nữ già cỗi trước mặt.

“Thời ấy loạn lạc khắp nơi,” bà lão nói tiếp, tay đặt nhẹ lên tay Lê Tri như truyền lại chút hơi ấm cuối cùng, “bà là phụ nữ, lại phải nuôi hai đứa nhỏ, thì còn nơi nào để đi nữa? Ngoài việc bám rễ ở cái làng này, bà chẳng có lựa chọn nào khác.”

Bà bỗng nghẹn lại, đôi mắt đục ngầu rơm rớm nước:

“Bà thương Trân Trinh như con ruột. Nuôi nó lớn từng ngày, từng chút một… Làm sao bà có thể nhẫn tâm để nó bước vào chỗ chết? Nhưng bà bất lực… Nó không may mắn, biết làm sao bây giờ?”

Bà lão ngẩng đầu, giọng run run nhưng đầy đau đớn:

“Bà không muốn nó giống những người phụ nữ khác. Nên bà chọn cho nó một người chồng khỏe mạnh, không bệnh tật, chỉ mong chúng có thể sống hạnh phúc. Ai ngờ...”

Bà dừng lại, nén tiếng nấc, rồi gằn giọng:

“Mới cưới ba ngày, chồng nó đã chết. Ngã từ trên núi xuống khi đang chặt củi. Chết ngay tại chỗ. Đó chính là... số mệnh!”

Bà đưa tay lau nước mắt, ánh mắt đột nhiên lạnh như thép, nghiến răng nói từng chữ:

“Chết thì c.h.ế.t thôi. Chết sớm để kiếp sau đầu thai làm đàn ông. Biết đâu... sẽ sống tốt hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không khí chợt trở nên nặng nề. Những thanh niên đứng gần đó, ban nãy còn vô tư gặt lúa, giờ đã ngừng tay, ai nấy lặng im như tượng gỗ. Bà lão đảo mắt một lượt, rồi cất giọng khản đặc, như lời cảnh báo nhưng cũng là van xin:

“Những chuyện ở đây không liên quan gì đến các cháu. Các cháu là người từ nơi khác đến, đừng can dự nữa. Ba ngày lễ xong, rời khỏi đây ngay. Làng Liệt Nữ không phải là nơi tốt đẹp... Đừng bao giờ quay lại.”

Trì Y cố giữ vẻ ngây thơ, hỏi như không biết gì:

“Bà ơi, ba ngày sau là lễ gì vậy ạ? Cháu lớn thế này rồi mà chưa từng nghe tới một lễ hội nào vào thời gian này cả.”

Gương mặt bà lão bỗng trở nên kỳ lạ. Bà im lặng một hồi lâu, rồi khẽ thở ra một hơi dài:

“Lễ dựng đài tự sát.”

Một nụ cười méo mó xuất hiện trên môi bà – chẳng giống cười, cũng không phải khóc. Nó chỉ là một biểu cảm méo mó của kẻ đã chai lì với nỗi đau, cố gắng lôi ra chút an ủi cuối cùng trong một thế giới vô vọng:

“Lễ ấy... dành riêng cho Trân Trinh của chúng tôi. Sau khi các cháu biểu diễn xong, nó cũng sẽ lên đài để... biểu diễn.”

Không khí như đông cứng lại. Một buổi chiều ấm áp, nhưng từng người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Trì Y nghẹn họng, khẽ hỏi:

“Biểu diễn gì cơ ạ?”

Bà lão cúi đầu, khẽ cười – nụ cười của người đã mất hết hi vọng:

“Biểu diễn tự sát. Mọi người sẽ vỗ tay, khen ngợi và tiễn đưa nó lên đường.”

Cơn rùng mình đồng loạt chạy dọc sống lưng cả đám thanh niên.

Lê Tri, vẫn giữ bình tĩnh trong ánh mắt nhưng giọng nói đã thấp đi vài phần:

“Giống như Phương Lâm, người của đoàn hát bọn cháu, phải không bà?”

Nghe đến cái tên ấy, bà lão lập tức run lên bần bật, nét mặt biến sắc, miệng lắp bắp:

“Không... không giống... không giống đâu...”

Bà vừa lùi lại, vừa lẩm bẩm những câu vô nghĩa, rồi như phát điên, túm lấy tay cô bé bên cạnh, giật mạnh:

“Đi thôi! Đi thôi! Đừng hỏi nữa!”

Tiếng bước chân kéo lê của bà và cô bé nhỏ lẫn vào tiếng gió u u thổi qua cánh đồng. Những bó lúa đã được xếp ngay ngắn thành từng chồng, vàng óng dưới nắng chiều… nhưng giữa khung cảnh thanh bình ấy, mọi người chỉ thấy một màu tang tóc vô hình đang dần bao phủ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com