Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 145



Cả nhóm im lặng đến nghẹt thở. Bầu không khí đè nặng như có thể bóp nghẹt trái tim bất cứ ai.

Lần này, ngay cả Tóc Hồng cũng không thể nhịn được nữa. Cậu ta gầm lên, phẫn nộ như sắp phát điên:

"Người trong cái làng này đều bị bệnh hết rồi sao?! Tụi họ thích thú khi nhìn người khác tự sát đến mức còn tổ chức lễ hội ăn mừng? Đám điên loạn! Đây là cái quỷ gì vậy chứ?!"

Giọng nói đầy hứng khởi của lão trưởng làng ngày hôm đó bỗng vang vọng lại trong đầu họ như một lời nguyền ám ảnh.

Lão cười hề hề, vỗ tay nói:

"Để dân làng vui vẻ đón lễ, ta sẽ bỏ tiền mời cả đoàn hát đến diễn! Phải có không khí chứ!"

Thì ra, cái gọi là "vui vẻ đón lễ" trong miệng lão chính là biến cảnh phụ nữ vô tội tự sát thành tiết mục tiêu khiển cho cả làng. Một bữa tiệc đẫm m.á.u được gói gọn trong những tràng pháo tay và tiếng cười.

Trì Y nghiến răng, cả người run lên vì tức giận:

"Trước khi rời khỏi nơi quỷ quái này, tao nhất định sẽ đốt sạch nó!"

Ôn Thiên Tuyết – người luôn nổi tiếng là dịu dàng ngọt ngào – lại lạnh lùng nói, giọng không mang chút cảm xúc:

"Trong phó bản này g.i.ế.c người không bị tính mạng chế tài, vậy sao chúng ta không phóng hỏa, thiêu c.h.ế.t hết lũ khốn này đi?"

Kẻ thù không đội trời chung bấy lâu, giờ đây lại cùng chung suy nghĩ m.á.u lạnh đến rùng mình.

Nhưng Lê Tri – người dẫn đầu nhóm – lại ngắt lời một cách dứt khoát:

"Trước tiên phải đem lúa về đã. Nếu tối nay trời mưa, lúa sẽ hỏng ngoài đồng."

Tóc Hồng ngơ ngác:

"Chị Tri, chị nghe vậy mà không nổi điên sao?"

Lê Tri liếc xéo cậu ta, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao:

"Phải hoàn thành nhiệm vụ trước. Sau đó muốn phóng hỏa g.i.ế.c người thì hãy làm. Không thể đảo lộn thứ tự được."

Trì Y gật đầu lia lịa, như được kéo về khỏi bờ vực của điên loạn:

"Đúng! Phải giữ mạng trước! Không thể để mấy thứ rác rưởi này khiến mình c.h.ế.t oan. Phải bình tĩnh!"

Cả nhóm lặng lẽ gom từng bó lúa, chất vào giỏ, gánh về nhà bà cụ của Trân Trinh.

Khi họ trở lại, bà lão không còn ở đó. Chỉ có cô em gái nhỏ của Trân Trinh mang nước ra cho họ, khuôn mặt non nớt không che giấu được nỗi sợ.

Mặt trời đã lặn khi bó lúa cuối cùng được đặt vào trong nhà. Ai nấy đều rã rời. Vừa đặt chân vào căn tứ hợp viện, họ đã thấy trưởng làng đứng đợi sẵn, miệng cười như thể đang chào đón ngày hội lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đám tang của Phương Lâm đã chuẩn bị xong rồi," lão nói, giọng đều đều như đang thông báo chuyện ăn uống thường nhật.

"Đêm nay quàn linh, sáng mai đưa vào từ đường Liệt Nữ rồi chôn tại mộ Trinh Nữ. Cả làng đã chuẩn bị tiệc trong sân lớn, mời các vị đến tiễn đưa lần cuối."

Chủ đoàn hát vội vàng đồng ý như chó vồ xương. Nghe nói có cỗ bàn, cả đoàn hí hửng như trẻ con được phát quà. Trong năm hiếm hoi họ được ăn thịt, huống chi còn là tiệc làng tổ chức – “hoành tráng” hơn bất kỳ dịp nào.

Tất nhiên, nhóm người chơi cũng đi cùng. Không phải vì đói, mà vì cần biết thêm manh mối. Sự tò mò đen tối dẫn họ bước vào sân lớn – nơi lều tang đã dựng, quan tài đặt ở chính giữa. Thi thể Phương Lâm nằm bên trong, gương mặt trắng bệch như vẫn còn mang theo nỗi sợ hãi.

Bên ngoài là hơn chục bàn tiệc bày đầy thức ăn. Dân làng cười cười nói nói, nhộn nhịp như đang tham dự một lễ cưới. Không ai khóc. Không một giọt nước mắt.

Người chơi chỉ biết im lặng. Họ ngồi vào bàn như những chiếc bóng, đưa mắt nhìn nhau đầy căng thẳng rồi lặng lẽ cúi đầu ăn. Những món ăn vốn hấp dẫn bây giờ lại đắng ngắt như tro than.

Chỉ có những kẻ đã biết sự thật mới cảm thấy từng miếng thịt, từng chén canh như nhồi xác người vào bụng.

Lê Tri ăn qua loa vài miếng cho có, sau đó lặng lẽ rút khỏi bàn tiệc.

Giờ này, cả làng đều đang tụ tập tại sân lớn – là thời điểm lý tưởng nhất để tìm gặp Trân Trinh.

Trời chưa tối hẳn. Cô quay lại tứ hợp viện lấy ít giấy bút, rồi lẻn đến nhà bố mẹ chồng của Trân Trinh.

Không cần nhờ đến Tóc Hồng, cô tự mình trèo tường bằng kỹ thuật ba bước mà Lê Phong từng dạy. Với thể lực của cô, mọi chuyện trở nên dễ dàng. Vừa đặt chân xuống sân, đám gà đang mổ thóc ngẩng đầu nhìn cô, không còn chạy trốn như trước. Chúng đã quen với sự hiện diện của cô rồi.

Lê Tri bước tới cửa sổ phát ra ánh sáng mờ nhạt, khẽ gọi:

"Trân Trân."

Trong phòng, cô gái nhỏ bật dậy như vừa tỉnh mộng.

"Lê Tri! Cậu lại đến nữa sao!" Trân Trinh mừng rỡ, nhưng ánh mắt đầy lo lắng. "Ngày nào cậu cũng trèo tường vào như vậy, không sợ bị phát hiện à?"

"Nếu bị phát hiện thì giờ này mình đã thành tro bụi rồi." Lê Tri bật cười, giọng nhẹ bẫng. "Cậu đang làm gì vậy?"

Trân Trinh giơ lên một cuốn sách tranh:

"Mình đang xem cuốn sách mà cậu tặng. Những bức tranh này thật lạ, rất cuốn hút. Họ là nữ tướng phải không? Mặc áo giáp, cưỡi ngựa, nhìn oai quá!"

Lê Tri gật đầu:

"Đúng rồi. Họ là Dương Môn nữ tướng. Cậu biết không?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Trân Trinh lắc đầu, đôi mắt tròn xoe:

"Mình không biết tên họ, nhưng nghe rất mạnh mẽ!"

Lê Tri tựa vào khung cửa sổ, ánh mắt lấp lánh trong ánh chiều tà, kể cho Trân Trinh nghe về những nữ chiến binh huyền thoại. Giọng cô đầy sinh động, truyền cảm, như mang cả chiến trường về trong từng lời nói.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com