Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 146



Trân Trinh nghe mà mắt không chớp, như bị cuốn vào thế giới khác.

"Họ thật sự tồn tại sao? Mình cứ tưởng đó chỉ là truyện bịa," cô ngạc nhiên hỏi. "Thì ra phụ nữ cũng có thể ra trận chiến đấu..."

"Những gì đàn ông làm được, phụ nữ cũng có thể làm." Lê Tri đáp, rồi lấy giấy bút ra. "Trân Trân, hôm nay mình đã gặp bà và em gái cậu. Em gái cậu nói cậu thích chữ nghĩa, nên mình mang cái này đến."

Trân Trinh rưng rưng cầm giấy bút, nước mắt rưng rưng nơi khóe mi.

"Nhưng mình không biết viết... Mình chỉ nhìn theo sách mà vẽ thôi."

"Mình sẽ dạy." Lê Tri mỉm cười dịu dàng. "Đầu tiên, viết tên cậu nhé."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cô viết hai chữ “Trân Trân” thật nắn nót lên tờ giấy.

Trân Trinh nhìn kỹ rồi nghiêng đầu hỏi:

"Sao hai chữ này giống nhau vậy?"

Lê Tri khựng lại trong giây lát:

"Chữ ‘Trân’ trong ‘quý giá’. Không phải cậu tên là Trân Trân sao?"

Trân Trinh ngập ngừng:

"Mẹ mình nói... tên mình là ‘Trân’ trong ‘trinh tiết quý giá’. Là thầy giáo đặt tên... để giữ đức hạnh."

Sự im lặng bao trùm lấy hai người. Một lúc sau, Lê Tri lặng lẽ viết lại: “Trân Trinh”.

Trân Trinh cầm lên so sánh, rồi thốt khẽ:

"Mình thấy cái tên đầu tiên đẹp hơn."

Lê Tri mỉm cười:

"Nếu sau này cậu muốn, cậu có thể đổi tên. ‘Báu vật quý giá’ – là một cái tên dành cho những ai đáng được trân trọng."

Trân Trinh khẽ lặp lại như đang mơ:

"Báu vật... quý giá..."

Cô run rẩy một chút, rồi như gom hết dũng khí trong đời, hỏi nhỏ:

"Lê Tri... thế giới bên ngoài... như thế nào?"

Lê Tri tựa đầu vào khung cửa, đôi mắt trong veo như soi thấu vạn vật:

"Ở ngoài kia, cậu có thể làm bất cứ điều gì. Ai cũng có lựa chọn riêng. Mỗi cô gái đều có thể sống cuộc sống của chính mình."

Trân Trinh cúi đầu, thì thầm như đang nói với chính mình:

"Mình... cũng có thể có cuộc sống riêng sao?"

"Dĩ nhiên rồi," Lê Tri đáp, chắc nịch. "Nếu cậu muốn."

Trân Trinh nhìn cô thật lâu, rồi bỗng nói, giọng nhỏ như tiếng gió lùa qua cửa sổ:

"Hồi nhỏ, mình từng thấy một cô trong làng... Sau khi chồng chết, cô ấy lên đài tự sát. Mọi người đều vỗ tay, khen ngợi, còn mình thì chỉ thấy... cổ của cô ấy bị sợi lụa trắng siết chặt đến đứt lìa. Mình nghĩ chắc chắn rất đau..."

Cô nghẹn ngào, đôi mắt hoang mang:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nhưng dường như chỉ có mình thấy như vậy. Mình không dám nói ra, cũng không hiểu vì sao mình lại thấy nó sai trái..."

"Chỉ cần cậu muốn học, cậu sẽ hiểu." Lê Tri thì thầm.

Bởi vì một khi đã biết nghi ngờ – tức là đã bắt đầu thức tỉnh.

Tư tưởng của con người giống như cỏ dại – bị đè nát, bị vùi lấp, nhưng chỉ cần có một khe nứt nhỏ, nó sẽ bén rễ và lớn lên.

Và trong lòng Trân Trinh... hạt mầm đó đã mọc rồi.

Cây cỏ dại bị giam hãm trong bóng tối chỉ cần le lói một tia sáng thôi cũng sẽ vươn mình tìm về phía ánh sáng. Trong mắt Trân Trinh, Lê Tri chính là tia sáng ấy—kiên định, dịu dàng, và đủ mạnh mẽ để xé toạc bóng đêm đang bao phủ lấy cô.

Giọng nói của Lê Tri vang lên, không lớn, nhưng lại rành rọt, tựa như âm thanh của chân lý:

"Vậy thì hãy đi học. Hãy đến trường, đọc sách, tự mình khám phá thế giới ngoài kia. Tìm lấy câu trả lời cho chính mình, chứ đừng chờ ai ban phát nó."

Trân Trinh sững sờ, đôi mắt mở to, lấp lánh ánh sáng hy vọng như vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng dài:

"Mình… mình vẫn còn cơ hội sao?"

Lê Tri gật đầu, ánh mắt bình tĩnh mà kiên quyết:

"Bây giờ cậu vẫn còn sống. Chừng nào còn sống, cậu vẫn còn quyền lựa chọn."

Câu nói đó như một nhát d.a.o cắt đứt sợi dây trói buộc Trân Trinh bao năm qua. Cô thì thào nhắc lại:

"Sống… sống…"

Từng từ một rơi khỏi môi, mỗi lần lặp lại đều mang theo sức nặng. Đôi mắt cô dần trở nên sắc bén, mang theo quyết tâm chưa từng có:

"Mình muốn sống. Mình không muốn c.h.ế.t theo người chồng mà mình chỉ mới cưới ba ngày!"

Lê Tri mỉm cười nhẹ, trong lòng dâng lên một tia nhẹ nhõm. Cô biết, Trân Trinh cuối cùng cũng đã thức tỉnh.

Bất ngờ, Trân Trinh lao tới cửa sổ, hai bàn tay thô ráp siết chặt song sắt, ánh mắt rực cháy hy vọng nhưng cũng không giấu được lo lắng:

"Lê Tri! Mình không muốn c.h.ế.t như vậy! Mình phải làm gì đây?"

Lê Tri chậm rãi đưa tay đặt lên khung cửa, giọng vững vàng như lời hứa không thể thất hứa:

"Chỉ cần cậu thật lòng muốn sống, mình và các đồng đội nhất định sẽ tìm cách giúp cậu."

Cô gái kia gật đầu liên tục, như bám víu vào chiếc phao cứu sinh cuối cùng giữa biển sâu. Nhưng rồi cô lại cúi đầu, giọng nhỏ đi vì sợ hãi:

"Nhưng… lễ dựng đài tự sát sắp tới rồi. Càng gần ngày đó, việc canh gác trong làng càng nghiêm ngặt. Cho dù mình có thoát khỏi căn nhà này… thì cũng không thoát nổi ngôi làng. Trước đây từng có người trốn, nhưng hôm sau lại bị bắt về…"

Lê Tri nắm chặt tay, ánh mắt sáng quắc:

"Mình sẽ nghĩ cách. Trước khi ngày đó tới, mình sẽ đưa cậu ra ngoài. Chỉ cần cậu không buông bỏ, thì sẽ không ai có thể bắt cậu chết."

Trân Trinh như được tiếp thêm sức mạnh. Cô nghẹn ngào:

"Lê Tri, mình tin cậu! Cậu là người thông minh và dũng cảm nhất mà mình từng gặp!"

Lê Tri khẽ mỉm cười, ánh mắt dõi về phía trời chiều đang dần buông. Tiếng cười nói xa xa của dân làng báo hiệu bữa cỗ tan, không còn nhiều thời gian.

Cô lén đưa vào tay Trân Trinh một cuốn sổ nhỏ và cây bút chì, khẽ hỏi:

"Hôm nay bọn mình đến từ đường Liệt Nữ, thấy bài vị cao nhất là của Trinh Nương. Cậu biết cô ta không?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com