"Biết chứ. Đó là liệt nữ đầu tiên tuẫn tiết theo chồng – Trinh Nương. Chuyện của cô ấy, từ nhỏ mình đã được nghe kể không biết bao nhiêu lần."
Cô bắt đầu kể bằng giọng đều đều, như lặp lại một bài học thuộc lòng:
"Trinh Nương yêu chồng là Chu Thiệu Nguyên tha thiết. Nhưng sau khi cưới không lâu thì anh bị bắt đi lính. Hơn một năm sau, tin chồng tử trận được đưa về, kèm theo cả chiếu chỉ truy phong vì chiến công hiển hách."
Cô dừng một chút, như đang cân nhắc lại những điều tưởng chừng rất quen thuộc:
"Người ta nói, đó là vinh dự. Nhưng Trinh Nương đau đớn đến mức chọn cách c.h.ế.t để đi theo chồng. Cô ấy tự lên đài tự sát, treo cổ trước sự chứng kiến của cả làng. Sau đó, quan trên nghe chuyện, báo về triều đình, triều đình cho dựng cổng trinh tiết và xây từ đường để tưởng niệm. Từ đó cái làng này mới nổi tiếng, mang tên làng Liệt Nữ…"
Một câu chuyện nghe qua chỉ như một bi kịch tình yêu cổ xưa, nhưng càng nghe càng thấy ẩn giấu điều gì đó sai trái.
Lê Tri liếc nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng bước chân dân làng đang trở lại. Cô lập tức hạ giọng:
"Cậu cứ ở đây, ăn uống đầy đủ, giữ sức. Mình sẽ quay lại sớm thôi."
Trân Trinh gật đầu mạnh mẽ. Khi thấy Lê Tri đi khuất, cô còn kiễng chân lên nhìn theo mãi cho đến khi tiếng ổ khóa cổng vang lên, cô mới vội vã tắt đèn dầu, ôm lấy giấy bút và cuốn truyện tranh mà Lê Tri mang đến, chui tọt vào chăn, giấu như một kho báu.
Lễ tang kết thúc. Thi thể Phương Lâm sẽ được quàn lại một đêm nữa, sáng mai chôn trong mộ Trinh nữ. Bài vị sẽ được đưa vào từ đường, một phần “vinh quang” mới cho làng Liệt Nữ.
Lê Tri về đến căn tứ hợp viện, đứng ngay cửa chờ đồng đội trở về. Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng Đào Vũ cười lạnh:
"Ông trưởng làng này cũng hào phóng thật. Tôi cứ tưởng mồm mép cho có, không ngờ lại tổ chức cho Phương Lâm một đám tang long trọng đến vậy."
Một người khác gật gù:
"Đúng thế! Còn trẻ mà được chôn trong mộ Trinh nữ, cả làng cúng tế, cũng coi như là... có phúc."
Lời vừa dứt, Đào Vũ quay phắt lại, cười nhạt:
"Chết trẻ mà gọi là có phúc à? Nếu anh thấy chôn ở từ đường Liệt Nữ là vinh quang, thì đi c.h.ế.t thử xem!"
Người kia lập tức tím mặt, câm như hến. Dù sao thì Đào Vũ cũng là trụ cột của đoàn, không ai dám cãi lời cô. Gã lầm lũi cúi đầu, lặng lẽ bước nhanh vào trong, chẳng dám hó hé thêm lời nào nữa.
“Cái gì cơ?! Ai mà thèm được chôn trong cái từ đường Liệt Nữ c.h.ế.t tiệt đó! Nếu là tôi, tôi thà phơi xác ngoài đồng, để cho gió mưa cắn xé, thịt nát xương tan, còn hơn phải đặt chân vào cái chốn ô uế kia!”
Nói xong, cô vội vàng tự tát vào miệng, líu ríu nói thêm:
“Phì phì phì! Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!”
("Đồng ngôn vô kỵ" là một câu cửa miệng thường dùng khi ai đó lỡ miệng nói điều xui xẻo—nghĩa là lời trẻ con nói không cần kiêng dè, như một cách để xua đi vận rủi.)
Phía sau có người phá lên cười:
“Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn dám nói ‘đồng ngôn vô kỵ’?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đào Vũ bĩu môi:
“Chị đây thích nói gì thì nói, không ai cấm được!”
Cô vừa lườm nguýt vừa cười đùa với mấy người còn lại, rồi cùng mọi người bước vào tứ hợp viện. Những người chơi khác cũng lục đục kéo theo sau.
Từ xa, Trì Y đã thấy Lê Tri đang đứng trước cửa, dáng người cô gái ấy vẫn lạnh nhạt như mọi khi, giống như một bóng râm lặng lẽ giữa sân gạch đầy nắng. Trì Y liền chạy lại, nhảy nhót trước mặt cô:
“Tri Tri! Cậu đang nghĩ gì mà đứng ngẩn ra vậy? Mình vẫy tay muốn gãy cả tay mà cậu không thèm nhìn luôn!”
Lê Tri nhếch môi, cười nhạt:
“Không có gì đâu. Vào thôi.”
Trì Y lập tức làm bộ đau lòng, chắp tay lên ngực, vẻ mặt khoa trương như thể tim gan bị ai bóp nát:
“Ôi trời đất! Mình không còn là bạn thân của cậu nữa rồi! Giữa chúng ta… có bí mật!”
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Lê Tri khẽ cười, rồi vươn tay đẩy nhẹ đầu cô một cái. Im lặng vài giây, cô mới thấp giọng nói:
“Mình vừa nghĩ ra một chuyện, nhưng cần kiểm chứng. Bây giờ mà nói với cậu, sợ là sẽ dọa cậu c.h.ế.t khiếp.”
Trì Y bĩu môi:
“Cậu xem thường mình à? Mình gan dạ lắm đấy nhé! Cậu cứ nói đi, mình không sợ!”
Lê Tri ngoắc tay, Trì Y lập tức ngoan ngoãn ghé sát lại. Nhưng chỉ vừa nghe xong mấy câu thì nét mặt hớn hở ban nãy lập tức xụ xuống như bánh tráng gặp mưa:
“Ơ... thật á?”
Lê Tri nhướng mày.
Trì Y lập tức ôm đầu rên rỉ:
“Hu hu—cậu không thương mình gì hết...”
Trước màn hình, khán giả sục sôi tò mò:
[Có cái quái gì mà VIP như chúng tôi lại không được nghe vậy hả trời?]
[Lê Tri úp mở quá đáng nha!]
[Cô ấy đang giấu một mưu kế gì đó... Mùi drama kịch tính bốc lên nồng nặc luôn rồi!]