Tối hôm đó, sau khi ai nấy đều tắm rửa xong xuôi, Lê Tri đang chuẩn bị chốt cửa ngủ thì ba người—Tóc Hồng, Tóc Trắng và Tóc Vàng—đột ngột ôm chăn lò dò bước vào. Vẻ mặt cả bọn như những chú cún nhỏ bị chủ bỏ rơi.
Tóc Hồng rụt rè lên tiếng:
“Chị Tri... bọn em... bọn em ngủ cùng phòng với mấy chị được không?”
Lê Tri liếc mắt nhìn một cái, ánh nhìn chẳng rõ là ghét bỏ hay trầm tư. Tóc Hồng cười trừ, rồi vội biện hộ:
“Sáng nay tụi mình cùng đi ra giếng mà! Nếu như điều kiện tử vong đã bị kích hoạt thì ở cùng nhau vẫn tốt hơn, ít ra còn có người hỗ trợ. À, bọn em có đạo cụ này, chị cứ dùng thoải mái!”
Trì Y phía sau lập tức chen vào, giọng sắc như dao:
“Chị em tôi không cần mấy đạo cụ rẻ tiền của mấy cậu, chỉ sợ các cậu ngáy to như heo rừng thôi!”
Tóc Hồng quýnh lên, giơ ba ngón tay thề thốt:
“Tụi em ngủ ngoan lắm! Không ngáy! Em đảm bảo luôn!”
Thực tế, trong phó bản, nguyên tắc là mỗi người một phòng để hạn chế nguy cơ tử vong hàng loạt nếu lỡ phòng bị ám. Nhưng nếu điều kiện đã kích hoạt từ sáng, thì giờ có nằm cùng nhau cũng chẳng khác gì.
Lê Tri lạnh nhạt tránh sang một bên, ra hiệu:
“Trải chăn dưới đất mà nằm.”
Ba người mừng rỡ như vớ được cứu tinh:
“Dạ! Cảm ơn chị Tri! Chị Tri là thần tượng số một của tụi em!”
Sau khi cả năm người đều yên vị, Lê Tri tắt đèn dầu cạnh giường. Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng nhợt nhạt hắt vào qua khung cửa gỗ, in lên nền nhà những bóng cây lắc lư như vết mực nhòe.
Ba người Tóc Hồng thở nhẹ như mèo con, sợ phá giấc ngủ của Lê Tri.
Nhưng phòng nhỏ như vậy, dù Trì Y có cố thì thầm, thì họ vẫn nghe rõ mồn một đoạn đối thoại giữa hai cô gái.
Trì Y:
“Kế hoạch đó của cậu... có cần mấy cậu này hỗ trợ không?”
Lê Tri:
“Không cần.”
Trì Y:
“Vậy mấy món đạo cụ kia dùng được không?”
Lê Tri:
“Là họ đổi bằng mạng sống mới có. Cứ để họ giữ thì hơn.”
Ba người Tóc Hồng – Tóc Trắng – Tóc Vàng:
“……”
Là đang... coi thường người ta đúng không?
Tóc Hồng vùng dậy như lò xo:
“Chị Tri! Nếu chị cần tụi em làm gì thì cứ nói, đừng ngại nha!”
Trong bóng tối, giọng của Lê Tri vang lên nhẹ nhàng mà rắn như thép:
“Không cần. Mấy cậu chỉ cần sống sót là được.”
Tóc Hồng vùng vằng:
“Chị khinh tụi em hả?!”
Lê Tri không do dự:
“Ừ.”
“……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tóc Hồng chán nản nằm xuống, cảm giác bị đ.â.m một nhát chí mạng vào lòng tự tôn.
Một lúc sau, cậu lại nghe thấy giọng nói mơ hồ mà khiến sống lưng tê rần:
“Nếu nửa đêm Phương Lâm thật sự đến… tôi định sẽ nói chuyện với cô ấy. Mấy cậu chỉ cần giữ im lặng, đừng làm loạn.”
Ba người Tóc Hồng/Trắng/Vàng:
“???”
Chị định làm gì cơ???
Chị Tri ơi, chị biết Phương Lâm là ma không đấy?!
Trên mạng, khán giả cũng đã sôi sục:
[Tôi không tin chỉ là "nói chuyện" đâu!]
[Trước cô ấy còn giả làm ma nữa mà?! Giờ chắc sắp sửa có trò mới!]
[Sao tự nhiên thấy… thương con ma thế nhỉ?]
Đêm đó, không chỉ khán giả mà ba người Tóc Hồng cũng thức trắng.
Tóc Hồng mơ màng thiếp đi, trong cơn mơ thấy cảnh tượng đáng sợ: Lê Tri đứng trước cửa, đối diện với một bóng ma mặc áo đỏ—Phương Lâm. Hai người mỉm cười nói chuyện, như hai người bạn lâu năm. Đến cuối cùng, Lê Tri quay đầu lại, chỉ thẳng về phía họ đang nằm dưới đất:
“Cô đói đúng không? Vậy… lấy bọn họ mà ăn.”
Tóc Hồng giật b.ắ.n người tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi.
Bên ngoài đã bắt đầu hửng sáng, ánh sáng nhợt nhạt rọi qua khung cửa. Căn phòng yên lặng đến mức nghe rõ cả tiếng thở. Cậu không biết ai tỉnh, ai còn ngủ, chỉ biết khẽ trở mình, ôm chặt lấy chăn, cố trấn an mình sau cơn ác mộng.
Nhưng còn chưa kịp thở phào thì—
Tiếng hát tuồng rền rĩ quen thuộc lại vang lên.
Âm thanh ấy chầm chậm, lê thê, xuyên qua từng cánh cửa gỗ, từng vết chạm khắc, như có ai đang khóc giữa lòng đêm.
Tiếng hát càng lúc càng gần.
Cơ thể Tóc Hồng cứng lại như đá.
Một giọng nói vang lên từ giường:
“Cô ấy đến rồi.”
Là giọng của Lê Tri. Cô vẫn thức. Chỉ một câu thôi đã khiến Tóc Hồng cảm thấy an lòng đôi chút. Cậu toan ngồi dậy thì thấy bóng người nhẹ nhàng rời khỏi giường. Dưới ánh sáng mờ, Lê Tri cầm một chiếc đồng hồ bấm giờ, bước thẳng ra phía cửa.
Cô không hề sợ hãi. Dáng vẻ đó như thể… đang đi ra gặp một người quen.
Tóc Hồng còn chưa kịp hiểu điều gì, thì đã nghe thấy cô nói khẽ:
“Cậu cứ nằm yên đấy.”
Ngay giây khắc đó, Tóc Hồng cảm thấy thứ gọi là “an toàn tuyệt đối”… hóa ra là như vậy.
Cậu ôm chăn, rúc sâu vào góc tường.
Lê Tri đứng trước cửa, nghiêng người dựa vào cột. Bên ngoài là tiếng hát đã dừng lại, chỉ còn hơi lạnh xuyên qua từng kẽ gỗ, len lỏi thấm vào xương.
Rồi—
Cốc—cốc cốc—
Tiếng gõ vang lên.
Lê Tri ngẩng đầu.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Qua khe cửa, cô nhìn thấy một đôi chân trắng toát đang lơ lửng trước cửa.
Chúng đung đưa giữa không trung, chao đảo trong gió, như chiếc đèn lồng bị treo ngược dưới mái hiên.