Dưới ánh sáng lờ mờ, cả bốn người trong phòng đều căng thẳng dõi theo ánh mắt của Lê Tri, nơi cánh cửa sổ vẫn khẽ rung lên trong gió đêm. Một đôi chân trắng bệch, thõng xuống không trung, đung đưa nhè nhẹ như thể đang ngân nga bản nhạc tiễn đưa sinh mệnh.
Ba người Tóc Hồng sợ hãi ôm chặt lấy nhau, sắc mặt trắng bệch như bị rút cạn máu. Bầu không khí lạnh lẽo như thể vừa có ai đó mở cánh cửa thông sang thế giới bên kia. Nhưng Lê Tri, cô gái luôn giữ vẻ bình thản trong mọi tình huống, lại bất ngờ lên tiếng, giọng nói dịu dàng và thản nhiên như đang trò chuyện với người quen cũ:
"Phương Lâm, treo mình trên đó có mệt không? Hay là cô xuống đây, chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện?"
Cả phòng chìm trong im lặng. Ba người Tóc Hồng, Tóc Trắng, Tóc Vàng đồng loạt quay đầu nhìn cô như thể vừa nghe phải một câu chuyện hoang đường. Không khí xung quanh dường như càng lạnh thêm vài độ.
Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa đầy ám ảnh bỗng chốc im bặt, nhưng ngay sau đó, đôi chân trước cửa lại đung đưa mạnh hơn. Âm thanh vang lên như trống thúc hồn, từng nhịp như thúc giục tử thần mở cửa bước vào.
Một dải lụa trắng rơi phất phơ từ trên cao, mềm mại nhưng lại mang theo sát khí rợn người, lao thẳng về phía cửa sổ như thể có mắt, như thể biết chính xác mục tiêu của mình là ai.
Lê Tri lùi lại hai bước, nhưng giọng cô vẫn bình tĩnh như trước:
"Chúng ta là người văn minh, tiên lễ hậu binh. Cô cứ nghe tôi nói xong rồi hãy quyết định có ra tay hay không, được không?"
Cô vừa dứt lời, cánh cửa đóng chặt đột ngột bật tung. Dải lụa trắng như sống dậy, cuốn thẳng về phía cổ của Lê Tri trong chớp mắt.
"Chị——!!" Tóc Hồng hét thất thanh phía sau.
Ngay lúc đó, tất cả đều đóng băng.
Gió ngừng thổi. Cành cây không còn lay động. Đôi chân treo lơ lửng khựng lại giữa không trung. Dải lụa trắng cũng bị đông cứng, chỉ còn cách cổ của Lê Tri vài phân.
Thời gian dừng lại.
Không một giây chần chừ, Lê Tri lập tức bước qua ngưỡng cửa, túm lấy đôi chân lơ lửng của Phương Lâm rồi kéo mạnh xuống.
"Rầm!"
Thân thể cứng đờ của Phương Lâm rơi xuống đất như một bao cát, phát ra tiếng động khiến người ta rợn gáy. Khán giả xem livestream gần như phát điên:
[??? Cái gì vừa xảy ra vậy?!]
[Trời má ơi chị gái này chơi chiêu gì thế?!]
[6666666666666666 Đỉnh thật sự! Lê Tri chị là thần!]
[Từ nay phiếu của em chỉ dồn cho chị, không cần suy nghĩ!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Chị ơi chị dùng “dừng thời gian” kiểu gì vậy? Em tưởng chỉ có trong phim!]
[Cô ấy định làm gì tiếp đây trời?!]
Trên màn hình, Lê Tri không để lãng phí một giây nào. Cô lập tức túm lấy dải lụa trắng kia, cuốn vòng quanh cơ thể Phương Lâm, động tác gọn gàng, chính xác đến lạnh người. Không một chút hoảng loạn, cô như thể đã tập dượt hàng trăm lần.
Phương Lâm bị quấn chặt như xác ướp, chỉ còn khuôn mặt trắng bệch trang điểm đậm, đầy những vết thâm tím hiện rõ dưới ánh sáng yếu ớt.
Đúng giây cuối cùng, Lê Tri thắt chặt dải lụa thành một cái nơ ngay trước cổ Phương Lâm.
Vút!
Gió trở lại. Lá cây tiếp tục xào xạc. Mọi thứ quay về quỹ đạo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Chị…??!" Tóc Hồng hét to cái tên còn dang dở từ mười giây trước, mặt cắt không còn giọt máu, bật dậy khỏi giường như lò xo. "Cái đậu má?! Chuyện gì vừa rồi vậy?!"
Trên sàn nhà, Phương Lâm bị trói chặt như bó củi, ánh mắt đầy oán hận trừng trừng nhìn cô gái đang mỉm cười trước mặt mình.
Lê Tri ngồi xổm xuống, dịu dàng nói như đang an ủi một đứa trẻ:
"Tôi đã nói rồi mà, chúng ta hoàn toàn có thể nói chuyện đàng hoàng. Nhưng cô lại thích dùng vũ lực, thì tôi đành phải nói chuyện theo cách này thôi."
Ba người Tóc Hồng bò lồm cồm từ giường xuống, mặt mày vừa sợ vừa khâm phục, như thể chỉ muốn quỳ lạy cô ngay tại chỗ.
Ngay cả Trì Y – người đã biết trước kế hoạch – cũng không giấu nổi vẻ kinh hoàng. Cô lắp bắp:
"Đó… đó là một con lệ quỷ treo cổ thật sự đấy… Sao cậu lại… trói cô ta như trói gà thế được?"
Ngoài cửa, Phương Lâm rít lên đầy căm hận, tiếng hét ai oán vang vọng khắp sân, thân thể giãy giụa điên loạn dưới lớp lụa trắng nhưng không thể thoát ra.
"Chị Tri Tri ơi…" Tóc Hồng run lẩy bẩy, níu c.h.ặ.t t.a.y cô, "cô ấy không thoát ra được đâu… đúng không?"
Lê Tri thản nhiên đáp: "Dải lụa này là vũ khí g.i.ế.c cô ấy, cũng là thứ ràng buộc cô ấy. Khi còn sống nó đã cướp đi sinh mạng của cô ấy, thì khi chết, nó vẫn có thể kiềm chế cô ấy."
Tóc Hồng há hốc miệng, vẻ mặt như vừa chứng kiến một phép màu. "Chị ơi… sao chị biết mấy thứ này vậy? Chị học ở đâu thế? Thầy nào dạy hay vậy?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Lê Tri nhẹ nhàng đáp, mắt ánh lên chút trêu chọc: "Phim ảnh thường chiếu như thế, ma quỷ luôn sợ hãi thứ đã kết liễu chúng."
"…Hả?" Tóc Hồng đờ người.
Cô cười, lắc đầu rồi nói tiếp: "Đùa đấy. Hôm qua khi tôi dùng kéo cắt thử dải lụa này, Phương Lâm đã có phản ứng rất bất thường. Nên tôi đoán, cô ta vừa sợ vừa hận thứ này."