Tóc Hồng nhăn mặt than thở: "Nhưng mà... tất cả cũng chỉ là đoán thôi mà?"
Lê Tri bình thản đáp, giọng nhẹ như gió: "Táo bạo đưa ra giả thuyết, nhưng phải cẩn thận kiểm chứng."
Phía sau, Tóc Trắng lẩm bẩm, giọng mỉa mai: "Cô ta táo bạo trong cả giả thiết lẫn kiểm chứng luôn thì có."
Trên nền đất lạnh, t.h.i t.h.ể của Phương Lâm vẫn bị trói chặt bằng dải lụa đỏ, ánh mắt âm u như hàn băng, lạnh lùng dõi theo từng người trong phòng. Bầu không khí căng như dây đàn, nhưng Lê Tri vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, giọng nói dịu dàng như ru ngủ:
"Phương Lâm, chúng tôi không phải kẻ thù. Ngược lại, chúng ta có thể hợp tác với nhau."
Tóc Hồng nuốt khan: "…Đàm phán với một con lệ quỷ treo cổ… Chị Tri đỉnh vãi."
Lê Tri nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn ấy: "Tôi đoán cô không tự nguyện treo cổ. Cô bị giết. Và linh hồn của cô vẫn quanh quẩn nơi đây vì kẻ g.i.ế.c cô... vẫn còn ở trong làng này, đúng không?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Toàn thân Phương Lâm tỏa ra khí lạnh rợn người, như một cơn gió âm thổi thẳng từ địa ngục.
Lê Tri tiếp lời, giọng nhẹ như không: "Tôi cũng đoán rằng, cô không muốn bị đưa vào từ đường Liệt Nữ, hay chôn trong mộ Trinh nữ. Nếu đúng, hãy chớp mắt một cái."
Phương Lâm không nói lời nào.
[Khoan đã, ma có thể chớp mắt à?]
[Con ma này không giống mấy con ma bình thường... Đây là ma trong thơ Vương Duy rồi!]
...Và rồi, trong không gian tĩnh mịch, đôi mắt vô hồn của Phương Lâm... khẽ chớp.
[!!!]
[Hết hồn!]
[Đây là lần đầu thấy ma giao tiếp bằng chớp mắt luôn đấy!]
Lê Tri trầm ngâm: "Tôi nghĩ có hai lý do. Một là kẻ g.i.ế.c cô đang ở từ đường Liệt Nữ, khiến cô không dám đến gần. Hai là nếu bị chôn cất tại đó, linh hồn cô sẽ bị tiêu diệt, nuốt chửng hoặc phong ấn vĩnh viễn. Dù là lý do nào... cô cũng không muốn vào đó. Và chúng tôi... có thể giúp cô."
Phương Lâm ngừng giãy giụa. Cô nhìn Lê Tri chằm chằm, vẻ âm u trong đôi mắt như dần chuyển hóa thành chú ý.
"Sáng mai họ sẽ chôn cất cô," Lê Tri nói khẽ. "Nhưng nếu cô hợp tác với chúng tôi, tôi có thể kéo dài thời gian thêm hai ngày. Đổi lại, cô không được hại người chơi, và đến ngày lễ dựng đài, cô phải giúp chúng tôi tìm ra kẻ g.i.ế.c cô."
Phương Lâm há miệng, phát ra một âm thanh khàn khàn đầy oán khí, như tiếng thét từ địa phủ vọng về.
Không hề nao núng, Lê Tri đưa tay chạm vào cổ tay đang bị trói của Phương Lâm: "Nếu cô đồng ý, thì thỏa thuận lập tức có hiệu lực."
Tóc Hồng đứng kế bên ngẩn ngơ: "Khoan, đồng ý lúc nào vậy trời...?"
Nhưng Lê Tri đã nhanh chóng tháo dải lụa, thả lệ quỷ đang treo lơ lửng giữa không trung. Phương Lâm đứng thẳng dậy, tóc xõa rối bời, ánh mắt lạnh buốt xuyên thấu da thịt.
"Đi đi, tạm biệt," Lê Tri nói.
Phương Lâm khẽ cúi đầu, rồi xoay người trôi đi trong không khí. Nhưng khi vừa ra đến cửa, Lê Tri gọi lại:
"Khoan đã, để lại cho tôi thứ gì đó thuộc về cô. Tôi cần nó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một tiếng leng keng vang lên. Một vật nhỏ rơi xuống đất. Lê Tri cúi xuống nhặt lên — đó là một chiếc nắp chai nước ngọt, có lỗ nhỏ ở giữa, buộc bằng sợi chỉ đỏ.
Cô nhìn nó thật kỹ, rồi cất vào túi.
Trì Y nắm chặt tay, giọng run lên vì phấn khích: "Thành công rồi! Chị Tri thật sự thuyết phục được một con lệ quỷ…"
Tóc Hồng vẫn chưa hết run: "Tôi tưởng chị bị ma nhập luôn rồi chứ…"
Trời dần sáng, âm thanh luyện giọng của đoàn hát vang vọng từ sân sau. Không khí như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ba người chạy đến hỏi dồn: "Chị Tri, sao chị biết Phương Lâm không muốn vào từ đường Liệt Nữ?"
Lê Tri chậm rãi đáp: "Một người cứng cỏi, kiêu ngạo như Đào Vũ còn coi Phương Lâm là đối thủ cạnh tranh. Điều đó chứng tỏ cô ấy không dễ khuất phục."
Cô nhớ lại câu nói của Đào Vũ hôm trước: "Cô ấy thà để xác thối rữa bên ngoài còn hơn bị chôn ở từ đường Liệt Nữ."
Đó không chỉ là sự thù hằn. Đó là tôn trọng. Là sự thấu hiểu giữa những người cùng một kiểu — mạnh mẽ, bất khuất, và không cam chịu bị chà đạp.
Quan trọng hơn, Lê Tri chắc chắn Phương Lâm không tự sát.
Ngôi làng này... còn có một thế lực đen tối đang ẩn giấu.
Cô cần thời gian. Ít nhất là hai ngày.
...
Sáng sớm, họ đến tìm Đào Vũ.
Vừa thấy họ, Đào Vũ đã nhíu mày: "Gặp mấy người sáng sớm chắc chắn không phải điềm lành!"
Trì Y cười khẽ: "Chị Đào Vũ... là chuyện của Phương Lâm."
"Đừng nói là lại kêu tôi diễn tiếp nhé! Tôi không rảnh!"
"Không không, lần này... là chuyện khác. Hôm nay Phương Lâm bị chôn cất rồi."
Đào Vũ bực bội: "Thì sao?"
Lê Tri chậm rãi nói: "Tối qua, em mơ thấy cô ấy. Trong mơ, cô ấy bảo rằng không muốn vào từ đường Liệt Nữ. Cô ấy nhờ chúng ta giúp."
Đào Vũ ngẩn người.
Lê Tri đưa ra nắp chai nước ngọt: "Tỉnh dậy, em thấy cái này trong tay. Chị từng thấy chưa?"
Mắt Đào Vũ bỗng đỏ hoe: "Đây là nắp chai nước đầu tiên Phương Lâm mua sau buổi diễn đầu tiên được thưởng tiền. Cô ấy giữ nó như báu vật..."
Giọng cô run run: "Cô ấy còn nói gì nữa không?"
"Cô ấy nói... tin rằng chị sẽ giúp."
"Con nhóc đáng ghét!" Đào Vũ mắng, nhưng nước mắt rơi lã chã: "Nói đi, tôi phải làm gì?"