Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 151



Lê Tri ghé sát tai Đào Vũ, thì thầm vài câu rất khẽ. Đào Vũ vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, rồi quay vào phòng lấy ra một lọ màu nước cùng bút trang điểm, dúi vào tay cô:

"Dùng cái này đi, đồ tôi hay xài diễn sân khấu đấy, bám màu cực tốt."

Lê Tri siết chặt món đồ, gật đầu cảm ơn. Không nói thêm lời nào, cô quay lưng, bước nhanh về phía căn nhà lớn ở cuối làng – nơi đang để thi thể của Phương Lâm.

Trời vẫn còn mờ tối, nhưng trong làng đã bắt đầu lác đác ánh đèn dầu le lói, từng làn khói bếp lượn lờ tỏa ra từ các mái nhà tranh, hòa vào làn sương buổi sớm, lạnh buốt như xương.

Dù Phương Lâm chỉ là người từ nơi khác đến, dân làng vẫn chu đáo tổ chức một đám tang trang trọng cho cô. Nhưng đang vào mùa gặt, ai nấy đều tất bật ngoài đồng, trưởng làng cũng chẳng cắt được người trông coi linh cữu.

Căn nhà lớn vắng lặng đến đáng sợ. Cửa gỗ cọt kẹt mở ra, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu le lói soi rõ chiếc quan tài đen đặt giữa linh đường.

Lê Tri và nhóm bạn tiến lại gần. Trong quan tài, Phương Lâm nằm yên, cơ thể đã được thay áo quần mới, gương mặt không còn lớp trang điểm, hiện lên làn da trắng tái điểm vài vết thi đốm. Vết thắt cổ tím bầm hằn rõ quanh cổ khiến ai nhìn cũng phải rợn gáy.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Lê Tri không hề chần chừ. Cô lấy lọ sơn và cây bút từ tay áo, bắt đầu vẽ lên mặt Phương Lâm.

Chỉ trong chốc lát, một gương mặt ma quái dần hiện lên. Những vệt sơn đỏ loang như m.á.u từ khóe mắt, mép môi, cùng vệt dài chạy dọc má khiến t.h.i t.h.ể trông như một oan hồn chưa siêu thoát.

Tóc Hồng đứng bên rùng mình, dù tận mắt chứng kiến Lê Tri vẽ từng đường, cô vẫn không khỏi sợ hãi:

"Đủ rồi, đủ rồi chị Tri ơi… Chị vẽ thêm nữa là dọa c.h.ế.t người thật đó!"

Lê Tri ngắm nhìn “tác phẩm” một lúc, sau đó mới khẽ gật đầu:

"Vậy được rồi. Đi thôi."

Cả nhóm lặng lẽ rút lui, như chưa từng xuất hiện.

Sáng sớm, khi dân làng lục tục dậy chuẩn bị ra đồng, thì một tiếng kêu thất thanh vang lên từ linh đường:

"Ông bầu ơi! Ông bầu có ở đây không?! Mau đến xem đi!"

Trong căn nhà tạm nơi đoàn hát nghỉ lại, ông bầu vừa mới tỉnh giấc, mặt còn ngái ngủ, hoảng hốt:

"Gì đấy?! Có chuyện gì?"

Người đàn ông ngoài cửa mặt mày tái mét, giọng lạc đi:

"Ông mau tới linh đường! Có chuyện... chuyện lạ lắm!"

Ông bầu chưa hiểu mô tê gì, nhưng thấy cả Lê Tri và Đào Vũ lập tức đứng lên theo, ông cũng vội vã chạy theo sau.

Khi đến nơi, bên ngoài linh đường đã có vài người trung niên mặt cắt không còn giọt máu, trưởng làng cũng đang đứng đó, tay cầm gậy gõ nhẹ xuống đất, mặt trầm ngâm.

Thấy đoàn hát tới, ông gật đầu ra hiệu:

"Ông bầu, mời vào xem."

Ông bầu vừa bước đến gần quan tài thì lập tức hét lên một tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Má ơi!!!"

Cảnh tượng trước mắt khiến chân ông mềm nhũn. Gương mặt Phương Lâm, giờ đầy m.á.u me, vết rạch như cào xước khắp má, từ miệng còn trào ra một dòng m.á.u đỏ sẫm đã khô lại.

Ông bầu run rẩy lùi lại, suýt ngã, Đào Vũ lập tức chạy tới đỡ. Cô liếc nhìn vào trong, dù đã chuẩn bị tinh thần, vẫn không tránh khỏi rùng mình.

Đào Vũ vội vàng run rẩy lên tiếng:

"Cái này... Không thể nào... Chẳng lẽ... giấc mơ của tôi là thật?!"

Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía cô. Trưởng làng nhíu mày:

"Cô nói gì? Giấc mơ?"

Đào Vũ ôm ngực, hoảng hốt nói:

"Tối qua... Tôi mơ thấy Phương Lâm. Cô ấy hiện về, gương mặt bê bết máu, khóc nức nở bảo rằng không cam lòng... Cô ấy nói mình chưa diễn xong vở kịch cuối cùng, cầu xin tôi giúp cô ấy diễn nốt... Nếu không, cô ấy sẽ c.h.ế.t không nhắm mắt!"

Giọng cô run rẩy như sắp khóc, mặt trắng bệch không còn giọt máu.

"Tôi... Tôi còn tưởng là mơ... Còn mắng cô ấy một trận... Không ngờ... lại là thật..."

Ông bầu bật khóc nức nở:

"Trời ơi, Phương Lâm... khi sống đã mê sân khấu, c.h.ế.t rồi vẫn muốn được diễn!"

Đào Vũ nhìn trưởng làng, nghẹn ngào:

"Trưởng làng, tôi có một thỉnh cầu... Hay là tạm hoãn lễ an táng hai ngày? Cho tôi được diễn nốt vở ấy thay Phương Lâm. Có như vậy, cô ấy mới có thể yên lòng nhắm mắt..."

Lúc này, Trì Y bước tới, nhẹ giọng tiếp lời:

"Ngôi mộ Trinh nữ là nơi các liệt nữ yên nghỉ... Nếu Phương Lâm ra đi trong oán niệm, chôn cất vội vã như vậy, liệu có mạo phạm không?"

Trưởng làng cau mày suy nghĩ một lúc, rồi chầm chậm gật đầu:

"Được, hoãn lại hai ngày. Sau lễ hội hãy chôn cất. Đừng để người c.h.ế.t mang theo oán khí."

Đào Vũ xúc động cúi đầu:

"Cảm ơn trưởng làng. Phương Lâm, cô hãy yên tâm… Tôi nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô."

Ông bầu quay sang liếc nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, thầm nhủ: Từ khi nào hai người này thân thiết vậy?

Lê Tri bước đến, giọng trầm xuống:

"Vậy là tốt rồi. Trì Y, đi lấy nước, chúng ta sửa lại gương mặt cho cô ấy."

Khuôn mặt đầy m.á.u kia khiến ai nhìn cũng sợ hãi. Dân làng xì xào vài câu rồi lặng lẽ rút đi, để lại căn linh đường lặng như tờ.

Khi Trì Y mang nước tới, cả nhóm bắt đầu lau sạch từng vệt sơn, từng vết “máu” trên mặt Phương Lâm, trả lại cho cô một gương mặt bình yên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com