Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 177



Đàm Mạn Ngữ nuốt nước bọt, gật đầu, rồi rúc vào giường bên kia. Nhưng nằm xuống rồi mới nhận ra, bản thân cô không thể nào ngủ được. Dù đã trải qua huấn luyện, đây vẫn là phó bản đầu tiên cô tham gia, và điều vừa xảy ra như một lời cảnh báo lạnh lẽo rằng—nơi này không đơn giản là một trò chơi.

Ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua rèm cửa, hắt lên khuôn mặt Lê Tri. Cô vẫn chưa ngủ, tay cầm một vật lấp lánh gì đó.

"Lê Tri…" Đàm Mạn Ngữ khẽ hỏi, giọng như sợ phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Cô đang xem gì vậy?"

Lê Tri quay đầu lại, mắt ánh lên chút gì đó vừa mềm mại, vừa sâu thẳm.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Một món quà từ người bạn tặng tôi."

Thứ cô cầm là một mặt dây chuyền hình hoa hướng dương làm bằng ngọc, nhỏ nhắn nhưng sáng dịu dàng trong bóng tối. Trong phó bản trước, cô chưa từng lấy nó ra—phần vì quên, phần vì lưỡng lự. Cô từng nghi ngờ: phải chăng vì vậy mà Lý Kiến Hề không tìm thấy cô?

Cô khẽ nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, như thể đang gửi một tín hiệu âm thầm:

"Ngủ đi, sáng mai còn phải lên lớp sớm."

Đàm Mạn Ngữ khe khẽ đáp lời. Đêm trôi qua trong im lặng đầy căng thẳng.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên khắp ký túc xá.

Âm thanh sắc lạnh ấy như một nhát d.a.o cắt ngang bầu không khí yên lặng đến rợn người. Lập tức, từ các phòng vang lên tiếng bước chân lục cục, tiếng cửa sập, tiếng nước chảy—cả tòa ký túc như bừng tỉnh.

Lê Tri mở cửa ban công rửa mặt, vừa lau nước vừa thản nhiên nói:

"Chúng ta cũng nên nhanh chóng đến lớp. Là học sinh tốt thì không thể đi trễ."

Sau bữa sáng đơn giản ở nhà ăn, họ nhanh chóng tới lớp 11-1. Khi bước vào, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Lê Tri là nam sinh hôm qua—người đã mời họ tham gia trò chơi kia—đang ngồi ngay ngắn ở bàn, vẻ mặt tập trung, tay lật sách tiếng Anh, miệng khe khẽ đọc từng từ vựng.

Cứ như... chưa từng có chuyện gì xảy ra vào tối qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[“Khoan khoan, cái tên kia đúng là đang giả ngơ đúng không???”]

[“Tôi thề luôn, nếu không có cái máy kia kêu lên, Tri Tri chắc bị lôi vào vòng gọi hồn rồi!!”]

[“Có khi nào tụi dưới sân đó giờ đã không còn là con người không…”]

Tranh thủ lúc giờ tự học vẫn chưa bắt đầu, Lê Tri nghiêng người liếc nhìn tấm bảng tên đặt ngay ngắn trên bàn, rồi nhẹ giọng gọi: "Bạn Liêu Trạch, hôm qua các cậu chơi gọi đèn tiên có thành công không?"

Nam sinh tên Liêu Trạch vừa đặt cuốn sổ từ vựng xuống, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, giọng đầy tự tin: "Tất nhiên là thành công rồi!"

Lê Tri nghiêng đầu, mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ: "Gọi đèn tiên rốt cuộc là chơi như thế nào? Làm sao để biết có thành công thật hay không?"

Nghe vậy, Liêu Trạch thoáng nhíu mày như không hài lòng: "Hôm qua tụi mình gọi, cậu lại không chịu tham gia. Giờ lại hỏi tới hỏi lui…" Cậu ta lẩm bẩm, nhưng vì đối phương là học sinh mới chuyển đến, lại vừa bắt đầu hòa nhập được với lớp, nên cuối cùng vẫn lên tiếng giải thích, giọng hơi chậm rãi:

"Gọi đèn tiên cần ít nhất mười người trở lên. Mỗi người phải chuẩn bị sẵn một cây nến, tốt nhất là nến trắng. Khi trời tối hẳn, mọi người thắp nến và xếp thành một vòng tròn. Trước tiên, đi ba vòng theo chiều kim đồng hồ, rồi lại đi ba vòng ngược lại. Quan trọng nhất là phải giữ cho ngọn nến của mình không bị tắt trong suốt quá trình."

Khi Liêu Trạch bắt đầu kể, không biết từ lúc nào mấy người chơi khác cũng xúm lại đứng quanh bàn, ai nấy đều chăm chú lắng nghe.

Thấy có người chú ý, Liêu Trạch càng nói càng hăng: "Lúc di chuyển, phải niệm một câu khẩu quyết gọi đèn tiên. Không được đọc lung tung đâu, phải đúng nghi lễ mới linh."

Liên Thanh Lâm chen vào: "Vậy khẩu quyết là gì?"

Liêu Trạch liếc cậu một cái như thể đang nhìn người không hiểu chuyện: "Khẩu quyết đâu thể nói tùy tiện được? Chỉ khi chơi thật mới được niệm. Nếu không sẽ rước thứ không nên rước."

Cậu ta ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Sau khi hoàn tất nghi thức, mọi người ngồi xuống, nhắm mắt và thầm ước một điều. Nếu nghi lễ thành công, đèn tiên sẽ xuất hiện. Ngọn nến của người được chọn sẽ bị thổi tắt. Người đó phải đứng dậy... và hoàn thành 'giao dịch' với đèn tiên."

Nghe đến đây, Lê Tri và Đàm Mạn Ngữ khẽ liếc nhìn nhau. Cảnh tượng đêm qua hiện về rõ mồn một – ngọn nến tắt phụt ngay lúc Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm rú lên inh ỏi, cậu nam sinh kia đứng dậy như thể bị ai đó kéo dậy... Không lẽ lúc đó, "đèn tiên" thật sự đã xuất hiện?

Cảm giác rờn rợn len lỏi trong từng kẽ ngón tay. Không ai nói gì, chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ.

Rồi giọng Lê Tri nhẹ như gió thoảng vang lên: "Vậy đèn tiên thường yêu cầu cái gì để đổi lấy việc thực hiện điều ước?"

Liêu Trạch nhún vai: "Tôi chưa từng được chọn nên không rõ. Chắc cũng chỉ là một ít nhang, hoa, hoặc lễ vật thôi. Không đến mức quá nghiêm trọng đâu." Cậu ta chỉ tay về phía một nam sinh cao lớn đang ngồi ở hàng cuối lớp: "Muốn biết chi tiết thì cứ hỏi cậu ta. Tối qua đèn tiên chọn cậu ấy mà."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com