Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 199



Lật thêm vài trang nữa, nhưng không còn ghi chép nào mới.

Nhật ký của Hướng Mẫn dừng lại ở đây — như chính cuộc đời cô cũng kết thúc vào ngày hôm đó.

Đàm Mạn Ngữ cảm thấy n.g.ự.c như bị một tảng đá đè nặng, u uất lan khắp tâm trí:

"Không phải Hướng Mẫn tự sát vì tình. Mà vì cô ấy phát hiện ra bí mật trong văn phòng hiệu trưởng… rồi bị ép đến mức phải tự kết liễu."

Những dòng chữ trong nhật ký: “mọi thứ đã thay đổi” — đang ám chỉ điều gì?

Những giáo viên tưởng chừng hiền hậu, những bạn học tưởng chừng thân thiện, đã làm gì với cô gái ấy sau khi bí mật kia bị phơi bày?

Lê Tri từ từ đưa mắt quan sát khắp phòng ký túc xá.

Không gian lạnh lẽo, trống trơn. Ẩm mốc xộc lên từ bốn bức tường loang lổ, mạng nhện giăng kín các góc phòng. Lá mục và bụi bặm phủ đầy mặt sàn, trôi dạt vào qua cánh cửa ban công khép hờ.

Căn phòng này cũ kỹ và bẩn thỉu đến mức khiến người ta khó thở, vậy mà lại chẳng hề có lấy một chút âm khí nào.

Chiếc Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm trong túi áo vẫn im lặng — chứng tỏ nơi này không hề có hồn ma của Hướng Mẫn.

Điều đó hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Đàm Mạn Ngữ: nếu Hướng Mẫn đã trở thành lệ quỷ, thì hệ thống chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Bởi những NPC có tiềm năng biến thành lệ quỷ luôn là thử thách bắt buộc để ngăn người chơi vượt ải quá dễ dàng.

Là một nhân vật quan trọng trong phó bản, Hướng Mẫn lẽ ra phải hóa thành một nỗi sợ hãi rùng rợn, thành một vết cắt đẫm m.á.u cắm vào hành trình người chơi. Nhưng cô ấy lại biến mất một cách lặng lẽ, như thể chưa từng tồn tại.

Lê Tri đóng cuốn nhật ký lại, nhẹ nhàng đặt nó về ngăn kéo cũ kỹ.

"Đi thôi."

Đàm Mạn Ngữ yên lặng gật đầu, theo cô rời khỏi ký túc xá, lòng nặng trĩu như chì.



Giờ nghỉ trưa kết thúc, học sinh lần lượt trở lại lớp.

Lê Tri ngồi vào chỗ, ánh mắt lướt qua dãy bàn bên kia, dừng lại ở Tạ Tông — cậu thiếu niên đang ngồi ngay ngắn, dáng vẻ bình thản như thể chưa từng biết đến nỗi sợ hãi là gì.

Trong nhật ký của Hướng Mẫn, Tạ Tông là một học sinh nghịch ngợm, thường bị gọi là “học sinh cá biệt”.

Nhưng trong mắt Hướng Mẫn, cậu là một người bạn tốt, sẵn sàng giúp cô trực nhật, đổ rác, và từng tặng cô một quả táo vào lễ Giáng Sinh.

Tình cảm tuổi học trò thường bắt đầu từ những chi tiết nhỏ nhặt như thế.

Hướng Mẫn có thích Tạ Tông không? Có lẽ là có.

Tên cậu ấy xuất hiện dày đặc trong những trang nhật ký của cô.

Cô lo lắng khi cậu bị phạt. Cô băn khoăn có nên chủ động giúp cậu học bài hay không.

Và cuối cùng, cô đã chọn tiết lộ bí mật khiến mình thiệt mạng — chỉ để bảo vệ cậu.

Nhưng Hướng Mẫn lại rất tự ti.

Tạ Tông là một chàng trai thành thị, được nhiều người yêu quý. Trong mắt cô, cậu ấy dường như ở một thế giới khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay cả trong nhật ký, cô cũng không dám viết rõ tình cảm của mình.

Vì vậy, khi người con trai mà cô thầm yêu hóa thành một con quái vật xa lạ, tất cả niềm tin và hy vọng trong lòng cô đã sụp đổ hoàn toàn.

Còn Tạ Tông thì sao?

Cậu ấy có từng thích Hướng Mẫn? Có còn nhớ đến cô gái đã c.h.ế.t vì cậu hay không?



Tan học buổi chiều, Lê Tri cầm cây bút mượn từ Tạ Tông, bước đến chỗ cậu.

"Tạ Tông."

Cậu thiếu niên cao ráo quay lại, nở nụ cười lịch thiệp, giọng nói dịu dàng như một người hoàn hảo được lập trình:

"Bạn học Lê Tri, có chuyện gì sao?"

Giờ đây, cậu ta là một cái vỏ rỗng hoàn hảo — không tì vết, không cảm xúc.

Nếu Hướng Mẫn còn sống mà nhìn thấy cậu ta lúc này… chắc hẳn cô ấy sẽ rất đau lòng.

Lê Tri đưa cây bút:

"Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn bút."

Tạ Tông nhận lấy, nụ cười vẫn không thay đổi:

"Không có gì, giúp bạn học là điều nên làm mà."

"Cậu nói đúng." Lê Tri cong môi mỉm cười.

"Giống như cậu từng giúp Hướng Mẫn vậy."

Nghe đến cái tên đó, Tạ Tông khựng lại.

Nụ cười hoàn hảo chợt giật nhẹ ở khóe miệng, như thể lớp mặt nạ trên gương mặt cậu đang rạn ra một khe nứt nhỏ. Một tia hoang mang, rất khẽ, hiện lên trong đáy mắt.

Nhưng chỉ trong tích tắc, lớp mặt nạ lại liền mạch như chưa từng có vết nứt.

Cậu ta đảo mắt, rồi lại mỉm cười như cũ:

"Đúng vậy. Giống như khi tôi từng giúp Hướng Mẫn."



Tối đến, sau giờ tự học, nhóm của Chu Kiến Chương vội vã thu dọn để trở về ký túc xá chơi trò gương.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Ở phía đối diện, Liêu Trạch bất ngờ lên tiếng mời mọc:

"Nghe nói sáng nay cô đã hỏi khẩu quyết mời đèn tiên. Nếu cô muốn chơi, tôi có thể dẫn cô."

Lúc nói câu đó, ánh mắt của cậu ta ánh lên một vẻ gì đó rất lạ — vừa dụ dỗ, vừa hiểm ác.

Lê Tri mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối.

Khi học sinh rời hết, hành lang rơi vào tĩnh lặng rợn người. Trong lớp học, mọi người quay sang nhìn nhau, phấn khích hiện rõ trong ánh mắt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com