Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 200



Dưới sự chỉ đạo của Lê Tri, cả nhóm dọn hết bàn ghế trong lớp vào sát tường, tạo ra một khoảng trống lớn ở giữa. Họ dùng bảy chiếc bàn để xếp thành một vòng khép kín, chuẩn bị chơi trò “bảy góc”.

Dù chưa ai từng chơi trò này, nhưng Lê Tri đã ghi nhớ cách chơi từ lời kể của Từ Cảnh Thắng hôm đó. Cô đứng giữa vòng bàn, giải thích chi tiết:

"Vị trí bắt đầu là ở cửa, đánh dấu là số 1. Theo chiều kim đồng hồ, số 1 là Đàm Mạn Ngữ, số 2 là Tóc Hồng, số 3 là Tóc Trắng, số 4 là Ức Nhiên, số 5 là Bội Bội, số 6 là Liên Thanh Lâm, và số 7 là tôi."

"Mọi người sẽ đi theo số thứ tự đến vị trí kế tiếp. Khi tôi — người thứ 7 — đi đến vị trí số 1 thì chỗ đó sẽ trống."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Tôi sẽ ho một tiếng để ra hiệu, rồi tiếp tục đi đến chỗ số 2, tức là vị trí của Đàm Mạn Ngữ. Lúc này cô ấy sẽ bước tiếp đến vị trí kế tiếp, cứ thế xoay vòng."

"Khi Liên Thanh Lâm — người thứ 6 — đi đến vị trí số 1, tức là chỗ bắt đầu, thì không cần đi tiếp nữa."

Lê Tri nhìn thẳng vào mắt Liên Thanh Lâm, chậm rãi nói:

"Lúc đó, cậu chỉ cần đứng yên tại chỗ… rồi nói một câu: 'Trò chơi kết thúc.'"

Lê Tri hạ giọng, nghiêm túc căn dặn:

"Trong lúc chơi, bất kể nghe thấy âm thanh gì cũng không được quay đầu lại. Khi di chuyển, cho dù có nhìn thấy gì đi nữa, cũng tuyệt đối không được chạy loạn. Chỉ cần đi đến chỗ người tiếp theo theo đúng luật là được. Không được làm rối đội hình, phải tuân thủ quy tắc trò chơi."

Tất cả mọi người đồng thanh:

"Biết rồi!"

Họ chia nhau đứng vào đúng vị trí đã định. Đàm Mạn Ngữ đi tới cửa lớp, đưa tay tắt đèn, giọng nói trầm thấp, nghiêm trang hệt như đang mở một nghi thức triệu hồi:

"Bắt đầu nào."

Lớp học lập tức chìm vào bóng tối. Dưới ánh sáng lờ mờ chỉ đủ để phân biệt hình dáng mơ hồ của người trước mặt, bảy người đứng quay lưng vào nhau giữa lớp, không một ai lên tiếng.

Tiếng bước chân của Đàm Mạn Ngữ vang lên đầu tiên, cô di chuyển từ vị trí số 1 đến số 2.

Tóc Hồng là người ở vị trí số 2. Nghe tiếng bước chân đến gần, cả người cậu ta đổ mồ hôi như tắm.

Ngay sau đó, có ai đó nhẹ nhàng chạm vào vai cậu.

Theo lý, người đó phải là Đàm Mạn Ngữ. Nhưng đầu óc Tóc Hồng lúc này toàn là những hình ảnh từ các bộ phim kinh dị cậu từng xem. Mặt cắt không còn giọt máu, cậu ta run rẩy rời khỏi vị trí, tiến đến vị trí số 3 – nơi bạn thân Tóc Trắng đang đứng.

Ánh sáng yếu đến mức Tóc Hồng chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng lưng cậu bạn, nhưng không chắc liệu hình dáng ấy có phải là Tóc Trắng thật hay không.

Run rẩy chạm vào vai người trước mặt, cậu ta chuyển vị trí. Người ở vị trí số 3 cũng nhanh chóng đi đến vị trí số 4. Từng người một di chuyển theo đúng trình tự, không hề có sự cố.

Cuối cùng, Liên Thanh Lâm ở vị trí số 6 chạm vào vai Lê Tri ở vị trí số 7, rồi đứng yên tại đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lê Tri bắt đầu di chuyển từ vị trí số 7 trở lại số 1, tiếng bước chân của cô vang lên chậm rãi, đều đặn.

Cô ho nhẹ một tiếng. Đó là tín hiệu cho thấy vòng đầu tiên đã hoàn tất.

Một vòng nữa, chỉ cần thêm một vòng nữa là kết thúc trò chơi.

Mọi người bắt đầu thấy phấn khích.

Sau tiếng ho, Lê Tri bước đến vị trí số 2 – nơi Đàm Mạn Ngữ đang đứng. Nhưng chưa kịp đi được vài bước, một luồng khí lạnh bất ngờ phả vào sau lưng cô.

Phía sau là vị trí số 1 – lúc này đang trống.

Cô không quay đầu lại. Bước chân nhanh hơn, Lê Tri chạm vào vai Đàm Mạn Ngữ.

Vòng thứ hai bắt đầu.

Từng người lại tiếp tục di chuyển, lần lượt nối đuôi nhau trong lớp học tối mờ. Không gian tĩnh lặng đến rợn người.

Bội Bội là người đi sau cùng, di chuyển từ vị trí số 6 đến vị trí số 7 – sau lưng Liên Thanh Lâm.

Cậu ta nghe thấy tiếng răng va vào nhau lập cập.

Tiếng của người đang cực kỳ sợ hãi.

Lưng cậu truyền đến cảm giác run rẩy từ Bội Bội khi cô chạm vào vai mình.

Vị trí số 7 sát bên cạnh vị trí số 1. Nếu Bội Bội từ số 6 đến số 7 mà sợ đến mức đó... thì rất có thể...

Liên Thanh Lâm siết chặt món đạo cụ trong túi, trái tim cậu đập thình thịch như trống trận.

Cậu bắt đầu tiến về phía số 1.

Chỉ cần đặt chân vào đó, trò chơi sẽ kết thúc.

Tiếng bước chân vang lên rõ ràng giữa lớp học yên tĩnh, tất cả đều như nín thở chờ đợi.

"Chị Tri..." – giọng nói run rẩy của Liên Thanh Lâm vang lên, như một mũi kim đ.â.m vào không khí tĩnh mịch. "Có người... đang đứng ở vị trí số 1..."

Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ lớp học như đông cứng.

Lê Tri lập tức hỏi:

"Nó trông như thế nào?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com