Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 220



Mạnh Vũ Hàm không đáp, chỉ lặng lẽ chịu trận. Cô bé này, Lê Tri từng gặp vài lần — đúng là có chút nổi loạn. Đang học cấp hai, ở cái tuổi dở dở ương ương, không biết trời cao đất dày là gì.

Thượng Cẩm Như nhanh chóng kéo bà La lại: "Mọi chuyện đã xảy ra rồi, đánh con bé cũng không giải quyết được gì. Giờ phải nghĩ cách đã." Bà đưa mắt nhìn sang Lê Tri, ra hiệu.

Lê Tri vẫn nhai táo, ngồi xuống trước mặt Mạnh Vũ Hàm, ánh mắt bình thản như đang nhìn một trò chơi. Cô cất giọng: "Số lượng người theo dõi là bao nhiêu rồi?"

"Hai mươi ba nghìn!" — giọng cô bé có chút kiêu hãnh.

Lê Tri khẽ mỉm cười: "Muốn vào phó bản?"

Mạnh Vũ Hàm gật đầu chắc nịch: "Tất nhiên rồi! Mấy đứa bạn của em đều đã vào phó bản! Chúng nó vào được thì em cũng vào được!"

Nghe vậy, bà La lại định nổi trận lôi đình. Nhưng chưa kịp động tay thì Thượng Cẩm Như đã kéo bà vào phòng ngủ, để lại hai người trong phòng khách.

Không khí lập tức trở nên im ắng. Lê Tri chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô bé: "Em muốn vào phó bản để làm gì? Muốn nổi tiếng sao?"

Mạnh Vũ Hàm có vẻ tức giận: "Không phải!" Nhưng đôi mắt Lê Tri quá dịu dàng, như thể nhìn thấu tâm can người khác. Dưới ánh mắt ấy, Mạnh Vũ Hàm cuối cùng cũng không chịu nổi, lặng lẽ nói ra sự thật: "Em muốn có được đạo cụ."

"Đạo cụ gì?"

Mạnh Vũ Hàm quay mặt đi, im lặng. Lê Tri dịu giọng dỗ dành: "Em không nói, chị sẽ không đưa em vào phó bản đâu."

Cô bé tức thì nổi đóa: "Ai thèm chị dẫn! Là bà em ép em lên đây!"

"Ồ…" Lê Tri kéo dài âm cuối, ra vẻ bất ngờ: "Chị cứ tưởng em muốn cùng chị vào phó bản."

Cô bé khựng lại. Lê Tri nói đúng — từ khi bước vào nhà, cô bé đã không ngừng liếc nhìn cô, cứ như chờ mong một điều gì đó. Mạnh Vũ Hàm đỏ mặt, tức tối nhìn chằm chằm vào cô: "Em nói thì chị sẽ dẫn em vào phó bản chứ?"

Lê Tri vẫn mỉm cười, không vội vàng: "Em cứ nói trước đã."

Cô bé trừng cô một hồi lâu, cuối cùng như nuốt phải viên đá, miễn cưỡng mở miệng: "Em muốn có thuốc chữa bệnh tim."

Giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào không khí. "Mấy ngày trước em đưa bà đi bệnh viện. Bác sĩ nói tình trạng tim của bà đã rất nặng, không thể chữa được nữa… Em muốn vào phó bản tìm thuốc."

Ngẩng đầu lên, đôi mắt cô bé đầy hy vọng: "Đạo cụ trong phó bản đều rất thần kỳ. Chắc chắn sẽ có thuốc chữa bệnh tim, đúng không ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặc dù quyết tâm đẩy lùi hệ thống Quỷ Quái trong Lê Tri chưa bao giờ thay đổi, nhưng vào lúc này, cô buộc phải thừa nhận: sự tồn tại của nó, dù méo mó và tàn bạo, lại mang đến một tia hy vọng mong manh cho một số người — những người đã tuyệt vọng đến mức chẳng còn đường nào để lùi.

Sau khi Mạnh Vũ Hàm nói xong, trong khoảnh khắc chờ đợi phản hồi từ Lê Tri, nét hào hứng ban đầu trên gương mặt cô bé dần chuyển thành thất vọng. Đôi mày khẽ nhíu lại, ánh mắt ầng ậc nước nhưng lại cố chấp bướng bỉnh:

"Nếu chị không muốn thì thôi! Dù sao em cũng sẽ sớm vào, và em chắc chắn sẽ vượt qua phó bản!"

Lê Tri im lặng giây lát, rồi mới giơ tay xoa nhẹ mái tóc thưa mái của cô bé, cố tình làm rối lên, sau đó mới thu tay lại trước ánh mắt đầy trách móc của Mạnh Vũ Hàm.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Ai nói chị không muốn?"

Thẻ tổ đội mà Diêu Minh Phong giao cho cô vẫn còn nguyên vẹn — một đạo cụ đặc biệt, cho phép người chơi liên kết với hai người khác. Hiện tại, chỉ mới có Hạng Linh là thành viên chính thức. Còn một vị trí trống, đó là đặc quyền mà chính phủ trao riêng cho Lê Tri: cô có thể chọn bất kỳ ai để đưa vào phó bản cùng mình.

Lê Tri lấy thẻ tổ đội ra khỏi túi áo.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vũ Hàm được nhìn thấy một đạo cụ trong phó bản. Đôi mắt cô bé lập tức sáng rực lên, không giấu nổi sự tò mò. Cô bé vươn tay, định chạm vào.

Lê Tri khẽ nâng tay tránh đi, rồi giơ một ngón tay trước mặt cô bé, giọng trầm tĩnh nhưng không cho phép phản kháng:

"Chị chỉ có một yêu cầu. Khi vào phó bản, em phải hoàn toàn nghe theo chỉ dẫn của chị. Không được cãi, không được tự ý hành động. Em làm được không?"

Mạnh Vũ Hàm lập tức ngẩng cao đầu, đôi mắt đen nhánh ánh lên niềm tin gần như ngây thơ:

"Em làm được!!!"

Lê Tri không nói thêm gì, chỉ khẽ mỉm cười, rồi kéo tay cô bé lại. Khi ngón tay hai người chạm vào tấm thẻ, ánh sáng mờ nhạt lóe lên, đánh dấu sự liên kết chính thức giữa họ.

Mạnh Vũ Hàm nhìn ánh sáng ấy với vẻ háo hức, rồi quay sang hỏi ngay:

"Khi nào chúng ta vào phó bản?"

Lê Tri không trả lời ngay, chỉ vươn tay nhéo nhẹ cánh tay mảnh mai của cô bé:

"Chưa cần vội. Em về rèn luyện thể lực trước đi. Mỗi ngày chạy năm cây số trong khu dân cư, rồi tập thêm nửa giờ nữa."

Mạnh Vũ Hàm lập tức phản ứng:

"Đừng coi thường em! Em là quán quân chạy đường dài ở hội thao trường đấy!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com