"Biểu tượng đó..." Mộc Lan đứng im, trong đầu chỉ còn hình ảnh chiếc nhẫn. Kẻ thù đã bắt đầu để ý đến nàng. Nhưng nàng cũng vừa có được một manh mối mới. Con đường này, mỗi bước đi đều đầy rẫy nguy hiểm.
4
Cái biểu tượng trên chiếc nhẫn của Lãnh Phong cứ ám ảnh Mộc Lan. Một hình tròn với những đường nét đan xen phức tạp, trông như một loại mật mã cổ xưa. Nàng biết, thứ này không phải là vật trang trí đơn thuần, nó là chìa khóa dẫn đến mạng lưới bí mật của hắn.
"Thư phòng," nàng nghĩ. "Hoặc một nơi nào đó hắn cất giữ những thứ quan trọng nhất."
Việc lén lút tiếp cận thư phòng của Lãnh Phong hay bất kỳ khu vực quan trọng nào trong phủ là cực kỳ mạo hiểm. Hắn là kẻ đa nghi, tai mắt khắp nơi. Ngay cả Liễu Nhu cũng không dễ dàng ra vào những nơi riêng tư của hắn.
Mộc Lan không thể hành động hấp tấp. Nàng tiếp tục duy trì vẻ ngoài an phận, chăm chỉ sao chép kinh Phật theo lệnh Liễu Nhu. Khi làm việc này, nàng càng có cơ hội quan sát khu vực xung quanh thư phòng của chính thất. Nàng để ý đến thời gian Lãnh Phong thường ra vào, những người hầu được phép bén mảng đến gần, và cách thức họ bảo vệ khu vực đó.
Nàng nhận ra, thư phòng của Lãnh Phong không nằm gần thư phòng của Liễu Nhu. Nó ở một khu vực khác, được canh gác cẩn mật hơn nhiều. Việc đột nhập là bất khả thi vào lúc này.
"Phải tìm cách khác," nàng tự nhủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nhớ lại thông tin về "cuộc gặp gỡ ban đêm" và "khách bí mật". Nếu hắn gặp khách lạ trong thư phòng vào ban đêm, chắc chắn sẽ có dấu vết. Có thể là những giấy tờ bỏ đi, những vật dụng còn sót lại...
Nàng bắt đầu để ý đến những người hầu làm công việc dọn dẹp ở khu vực đó vào buổi sáng. Nàng cố gắng bắt chuyện với họ một cách tình cờ, hỏi han bâng quơ về công việc vất vả hay những điều lạ lùng họ thấy. Hầu hết họ đều rất cảnh giác và không tiết lộ gì đáng kể, chỉ nói những chuyện vụn vặt, nhưng Mộc Lan kiên nhẫn.
Một lần, nàng lợi dụng buổi yến tiệc nhỏ trong phủ do Liễu Nhu tổ chức (chủ yếu để khoe mẽ và thăm dò các thiếp). Mộc Lan vẫn giữ vẻ ngoài mờ nhạt, an phận ngồi ở một góc, nhưng ánh mắt nàng không ngừng quan sát.
Lãnh Phong xuất hiện, hắn mặc bộ triều phục lộng lẫy, giao tiếp với các quan khách bằng vẻ phong lưu, cởi mở. Nụ cười luôn thường trực trên môi, lời nói khách sáo, khéo léo.
Carrot Và Tịch Dương
"Một con người khác biệt hoàn toàn," Mộc Lan nghĩ. "Vẻ ngoài đạo mạo, đáng kính. Ai nhìn vào cũng nghĩ hắn là bậc chính nhân quân tử."
Nhưng nàng nhìn thấy gì? Nàng nhìn thấy nụ cười không chạm đến mắt, sự lạnh lẽo thoáng qua khi hắn quay lưng đi, cách hắn liếc nhìn những kẻ yếu thế hơn với vẻ khinh bỉ kín đáo.
"Đúng là một diễn viên tài ba," nàng thầm mỉa mai. "Nhưng lớp mặt nạ đó rồi sẽ bị ta xé toạc."
Nàng để ý cách Lãnh Phong tương tác với một vài vị quan khách. Hắn đặc biệt chú ý đến một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài bình thường nhưng ánh mắt sắc bén. Họ nói chuyện riêng một lát, giọng rất nhỏ. Lãnh Phong đưa cho người đó một vật nhỏ, có vẻ như là một tấm thẻ bài hoặc một món đồ nào đó. Mộc Lan không thể nhìn rõ vật đó là gì, nhưng hành động lén lút ấy khiến nàng thêm khẳng định: những cuộc gặp gỡ bí mật của hắn là có thật, và liên quan đến những giao dịch bất chính.