Hắn nhìn Tiểu Hồng, cô hầu gái đã tố cáo Mộc Lan lần trước. Tiểu Hồng né tránh ánh mắt hắn. Lãnh Phong chợt nhận ra. Liễu Nhu quá vội vàng. Chỉ vì ghen ghét mà đổ tội một cách lộ liễu, dựa vào những lý do không vững chắc.
- Vụ việc này... có vẻ phức tạp.
Lãnh Phong nói, giọng chậm rãi.
- Liễu Nhu, việc mất mát này... xảy ra ở đâu? Kho bạc nhỏ của nàng ở đâu?
- Ở trong... trong phòng của thiếp ạ!
Liễu Nhu đáp.
- Vậy thì càng lạ. Ai có thể vào được phòng của nàng mà không bị phát hiện? Người trong phủ này... có vẻ không đáng tin cậy lắm rồi.
Hắn nói, ánh mắt liếc qua các thê thiếp và hạ nhân đang đứng đó, khiến mọi người đều sợ hãi cúi đầu.
Carrot Và Tịch Dương
- Gia chủ... hay là... chúng ta lục soát viện Sương Hằng đi ạ! Nhỡ cô ta giấu ở đó thì sao?!
Liễu Nhu vẫn cố chấp.
Lãnh Phong nhìn Mộc Lan một lúc lâu. Lục soát viện Sương Hằng... có thể sẽ tìm thấy điều gì đó thú vị? Hoặc chỉ là vô ích? Hắn đang suy nghĩ.
"Không được!" Mộc Lan nghĩ. Quyển sổ cũ đang ở trong phòng nàng! Nếu hắn lục soát... bí mật của nàng sẽ bị phát hiện!
Nàng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nàng phải ngăn hắn lại! Nhưng bằng cách nào? Nàng không có bằng chứng ngoại phạm, không có đồng minh, chỉ có lời thề suông.
Đúng lúc sự tuyệt vọng dâng lên, nàng nhớ lại một chi tiết. Cái biểu tượng trên nhẫn của Lãnh Phong. Hắn rất quan tâm đến nó, đến "cuộc gặp ngày mai" quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Và nàng... nàng đã nghe được một điều khác.
- Bẩm gia chủ!
Mộc Lan đột nhiên lên tiếng, giọng vẫn run rẩy nhưng có vẻ vội vã, như chợt nhớ ra điều gì đó.
- Bẩm gia chủ... nô tỳ... đêm hôm trước... lúc đi vệ sinh... nô tỳ có đi qua khu vực... khu vực kho củi cũ ạ. Nô tỳ... nô tỳ hình như có nghe thấy... tiếng động lạ. Như tiếng ai đang... đang cạy cửa hay lục lọi gì đó ạ.
Nàng nói, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Liễu Nhu.
- Nô tỳ... nô tỳ cứ nghĩ là chuột bọ nên không dám lại gần... Nhưng giờ nghĩ lại... nhỡ... nhỡ kẻ trộm ẩn náu ở đó thì sao ạ? Phu nhân nói sổ sách và tiền bạc... có thể kẻ trộm chưa kịp mang ra ngoài ạ!
Lời nói này... Mộc Lan đang liều lĩnh. Nàng đang dùng thông tin về "tầng hầm" và "tiếng động lạ" từ quyển sổ cũ để đánh lạc hướng, hướng sự chú ý của Lãnh Phong và Liễu Nhu sang khu vực kho củi cũ, thay vì viện của nàng. Nàng phải giả vờ là nàng "tình cờ nghe thấy", dựa vào việc nàng đã "lảng vảng" gần đó theo lời Tiểu Hồng.
Liễu Nhu và Lãnh Phong đều sững lại. Khu vực kho củi cũ là nơi hẻo lánh, ít ai qua lại. Rất phù hợp để ẩn náu hoặc giấu đồ.
Lãnh Phong nhìn Mộc Lan, ánh mắt từ suy tính chuyển sang một vẻ sắc bén hơn nữa. Hắn không biết nàng nói thật hay nói dối. Nhưng khả năng đó... đáng để kiểm tra.
- Quản gia!
Hắn ra lệnh.
- Mau dẫn người đến khu vực kho củi cũ kiểm tra! Lục soát thật kỹ cho ta!
- Rõ, gia chủ!
Quản gia vội vàng dẫn theo một đám hạ nhân đi.
Mộc Lan ngồi đó, lồng n.g.ự.c phập phồng. Nàng vừa thoát hiểm trong gang tấc. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là nàng đã mạo hiểm lớn, đưa ra một thông tin có thể liên quan đến bí mật thực sự của Lãnh Phong, dưới vỏ bọc của một vụ trộm vặt vãnh.