"Hắn... hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ tại sao mình lại biết về tiếng động đó," nàng nghĩ. "Hoặc hắn sẽ nghĩ mình đang cố tình hướng sự chú ý đi chỗ khác."
Liễu Nhu thì vẫn đầy vẻ căm hận. Âm mưu của nàng ta lại bị phá hỏng bởi lời nói của Mộc Lan. Nàng ta nhìn Mộc Lan với ánh mắt tóe lửa, như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Ngươi... chờ đó," ánh mắt của Liễu Nhu như nói vậy.
Sau một lúc lục soát, người của quản gia trở về.
- Bẩm gia chủ... không có sổ sách hay tiền bạc ở đó ạ. Nhưng... nô tài có tìm thấy một lối đi nhỏ... bị che giấu kỹ dưới đống củi cũ... Dường như dẫn xuống dưới...
Lời báo cáo của quản gia khiến Lãnh Phong và Liễu Nhu cùng giật mình. Lối đi xuống dưới?
"Tầng hầm!" Mộc Lan nghĩ thầm, tim đập mạnh. Quyển sổ... nó nói đúng.
- Xuống dưới?
Lãnh Phong nhíu chặt mày. Ánh mắt hắn trở nên cảnh giác tột độ. Hắn quay sang nhìn Mộc Lan, ánh mắt đầy sự dò xét, như đang cố gắng hiểu nàng rốt cuộc là ai.
Liễu Nhu cũng nhìn Mộc Lan với vẻ nghi ngờ. Tại sao nàng ta lại biết về tiếng động ở đó?
Vụ mất trộm sổ sách và tiền bạc tạm thời bị gác lại. Sự chú ý của Lãnh Phong và Liễu Nhu đã hoàn toàn chuyển sang "lối đi xuống dưới" vừa được phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lãnh Phong đứng dậy.
- Ta sẽ đích thân xuống xem.
Hắn nói, giọng lạnh lẽo.
Carrot Và Tịch Dương
Mộc Lan nhìn theo bóng lưng hắn. Nàng cảm thấy kiệt sức sau màn đấu trí căng thẳng. Nàng suýt bị lộ. Nhưng nàng cũng đã thành công trong việc đánh lạc hướng và quan trọng hơn... nàng đã xác nhận được sự tồn tại của "tầng hầm" bí ẩn đó. Nơi có thể chứa đựng bí mật đen tối nhất của Lãnh Phong.
Tuy nhiên, trong lúc mọi người đang xao lãng bởi phát hiện mới, Mộc Lan cảm thấy một bàn tay khẽ nắm lấy tay nàng, nhanh chóng nhét vào lòng bàn tay nàng một vật gì đó, nhỏ và cứng.
Nàng hơi giật mình, lén nhìn. Đó là người làm tạp dịch già, quản gia cũ của nhà nàng. Ông ta đứng gần đó, giả vờ đang dọn dẹp. Ánh mắt ông ta nhìn nàng vẫn phức tạp như lần trước, nhưng giờ thêm một chút lo lắng, và... một tia hy vọng?
Ông ta khẽ lắc đầu một cái rất nhỏ, khó nhận ra, như muốn nói "đừng hành động liều lĩnh". Rồi ông ta lẳng lặng đi về phía kho củi cùng đám đông.
Mộc Lan mở lòng bàn tay ra. Trong đó là một chiếc chìa khóa nhỏ, cũ kỹ, có vẻ như làm bằng đồng thau. Chiếc chìa khóa gì đây? Có phải... có phải là chìa khóa mở thứ gì đó liên quan đến cái tên Vệ Kiêu hay cái tầng hầm kia không? Hay là một chiếc chìa khóa khác... liên quan đến việc giúp nàng thoát khỏi hiểm cảnh?
Nàng siết chặt chiếc chìa khóa trong tay, lòng dấy lên muôn vàn suy đoán. Kẻ thù đã đến gần nàng hơn bao giờ hết. Lãnh Phong đã bắt đầu nghi ngờ nàng. Ranh giới giữa thành công và thất bại chỉ còn là một sợi chỉ mỏng manh. Nhưng nàng vừa có được một thứ... một thứ có thể là chìa khóa.
Nàng nhìn về phía kho củi cũ, nơi Lãnh Phong và người của hắn đang đi tới. Ánh mắt nàng không còn sự sợ hãi. Thay vào đó là sự tập trung cao độ, pha lẫn một tia phấn khích lạnh lẽo. Cái giá phải trả cho màn kịch vừa rồi là sự nghi ngờ của hắn. Nhưng nàng vừa có một manh mối mới.
Manh mối này... có thể là chìa khóa lật đổ ngươi, Lãnh Phong.