Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 17



Chiếc chìa khóa đồng thau nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay Mộc Lan, ấm áp một cách kỳ lạ. Nó như một vật nối kết nàng với quá khứ, với hy vọng và cả hiểm nguy. Người quản gia cũ của nhà nàng... ông ấy đã nhận ra nàng. Và ông ấy đã đưa cho nàng thứ này.

"Chiếc chìa khóa gì?" Nàng nhìn nó dưới ánh nến leo lét đêm khuya. Nó có vẻ cũ kỹ, không phải kiểu dùng trong phủ Lãnh Phong hào nhoáng. Nàng nhớ lại quyển sổ cũ, những dòng chữ về "tầng hầm" và "tiếng la".

"Có phải nó mở thứ gì đó ở dưới đó không?" Nàng siết chặt chìa khóa. Tim nàng đập nhanh hơn. Khu vực kho củi cũ và lối đi xuống dưới... Lãnh Phong đã đích thân xuống đó kiểm tra. Hắn có tìm thấy gì không?

Nàng biết, sau vụ mất trộm giả, sự nghi ngờ của Liễu Nhu và đặc biệt là Lãnh Phong dành cho nàng đã lên đến đỉnh điểm. Nàng đã mạo hiểm quá lớn khi nhắc đến khu vực kho củi. Hắn chắc chắn sẽ theo dõi nàng sát sao hơn nữa.

"Phải hành động," nàng nghĩ. "Không thể cứ ngồi yên chờ hắn phát hiện ra mình."

Cái chìa khóa này... nó là cơ hội. Cơ hội để tìm hiểu sâu hơn về bí mật của hắn, về cái "tầng hầm" và có thể là cả về Vệ Kiêu.

Đêm đó, Mộc Lan quyết định liều lĩnh. Nàng đợi đến khi mọi tiếng động trong phủ im bặt, ngay cả tiếng bước chân tuần tra cũng xa dần. Nàng nhẹ nhàng mở cửa viện Sương Hằng, lách mình vào bóng tối.

Viện Sương Hằng hẻo lánh, nhưng đường đến kho củi cũ lại khá lộ liễu. Nàng phải đi qua một khoảng sân rộng và một hành lang dài ít đèn đuốc. Mỗi bước chân đều phải thật nhẹ nhàng, hơi thở cố kìm nén. Nàng cảm thấy như có hàng trăm con mắt đang dõi theo mình trong bóng tối.

Cuối cùng, nàng cũng đến được khu vực kho củi cũ. Mùi ẩm mốc và gỗ mục xộc vào mũi. Nàng tìm thấy lối đi xuống dưới mà quản gia đã báo cáo. Nó được che đậy bởi một tấm ván gỗ lớn. Lãnh Phong đã cho người mở nó ra và xuống kiểm tra, giờ nó chỉ được đậy hờ lại.

Nàng cẩn thận nhấc tấm ván lên, để lộ cầu thang đá ẩm ướt dẫn xuống bóng tối sâu hun hút. Một luồng khí lạnh lẽo, nặng nề phả lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Xuống dưới đó?" Bản năng mách bảo nguy hiểm, nhưng sự thôi thúc báo thù lại mạnh mẽ hơn. "Phải xuống."

Nàng lần theo cầu thang, mỗi bước chân đều như dẫm trên gai nhọn. Mùi dưới này còn khó chịu hơn, pha lẫn mùi đất ẩm, mùi sắt gỉ, và... một mùi tanh nhàn nhạt khiến nàng rùng mình.

Đáy cầu thang dẫn vào một hành lang hẹp, tối tăm. Nàng dùng chiếc đèn lồng nhỏ mang theo soi sáng. Hành lang này dẫn đến vài căn phòng nhỏ. Hầu hết đều trống rỗng hoặc chứa đồ đạc cũ kỹ, bụi bặm.

Carrot Và Tịch Dương

Nàng tìm kiếm, lục lọi. Không có gì. Cảm giác thất vọng bắt đầu dâng lên. Liệu quyển sổ có ghi chép sai? Hay chiếc chìa khóa này không phải để mở ở đây?

Đang định bỏ cuộc, nàng nhìn thấy ở cuối hành lang có một cánh cửa gỗ nhỏ. Cánh cửa này khác biệt. Nó trông kiên cố hơn, và có một ổ khóa bằng sắt lớn.

"Đây rồi!"

Nàng tiến lại gần. Ổ khóa cũ kỹ, gỉ sét. Nàng run rẩy đưa chiếc chìa khóa đồng thau vào.

"Cạch."

Một tiếng động rất nhỏ, nhưng vang vọng trong không gian tĩnh mịch dưới lòng đất. Ổ khóa mở ra.

Nàng hít sâu, đẩy cánh cửa ra.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com