Trong những ngày tiếp theo, Mộc Lan dành thời gian quan sát. Nàng quan sát cách các hạ nhân đối xử với nhau, cách họ xì xào bàn tán về các vị thiếp khác. Nàng nhận thấy sự phân chia bè phái ngầm trong phủ, sự e sợ đối với Liễu Nhu, và sự thờ ơ chung của Lãnh Phong đối với hậu viện.
Nàng cũng lén lút quan sát các thê thiếp khác. Họ kiêu căng, tranh đấu, nhưng đều chỉ là những con rối trong tay Lãnh Phong và Liễu Nhu. Họ không phải đối thủ của nàng.
"Mình cần biết về những bí mật của hắn," Mộc Lan nghĩ. "Không chỉ những chuyện ở hậu viện. Mà là những tội ác bên ngoài, những mối làm ăn phi pháp, những kẻ đồng lõa..."
Mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống, Mộc Lan lại thức trắng. Nàng xem xét lại những gì đã biết, kết nối những mẩu thông tin nhỏ nhặt thu thập được trong ngày. Cái tên Lãnh Phong giờ đây không chỉ là kẻ thù, mà còn là mục tiêu phức tạp nàng phải tìm hiểu cặn kẽ.
Một buổi chiều tà, khi nàng đang ngồi thêu thùa trong sân, một người làm tạp dịch già đi ngang qua. Ông ta có dáng vẻ khắc khổ, ánh mắt buồn bã. Mộc Lan nhận ra ông ta. Ông ta từng là quản gia trong phủ nhà nàng, trung thành và tốt bụng.
Người quản gia cũ ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm phải nàng. Đôi mắt ông ta mở to, một thoáng kinh ngạc lướt qua, rồi nhanh chóng chuyển thành một ánh nhìn phức tạp, vừa xót xa, vừa lo lắng, vừa ẩn chứa điều gì đó không nói nên lời. Ông ta khẽ gật đầu với nàng một cách rất kín đáo, rồi vội vàng đi tiếp, như sợ bị ai đó phát hiện.
Mộc Lan nhìn theo bóng lưng ông ta, trái tim đập nhanh hơn. Một người cũ... Vừa là hy vọng, vừa là nguy hiểm. Liệu ông ta có nhận ra nàng? Liệu ông ta có nói ra? Hay... liệu ông ta có thể giúp đỡ nàng? Ánh mắt phức tạp đó... rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nàng siết chặt kim thêu trong tay, sự lo lắng và một tia hy vọng mong manh đan xen trong lòng. Con đường này... không hề dễ dàng.
2
Buổi thỉnh an chính thất diễn ra vào sáng sớm, trong chính sảnh lộng lẫy của Liễu Nhu. Các vị thê thiếp, từ người cũ đến người mới, đều tề tựu đông đủ. Ai nấy đều ăn vận chỉnh tề, gương mặt mang theo nụ cười xã giao, nhưng ánh mắt thì không ngừng lướt qua nhau, đánh giá, đề phòng.
Mộc Lan khoác lên mình bộ trang phục đơn giản nhất, bước vào, cúi đầu hành lễ.
- Nô tỳ Mộc Lan, xin thỉnh an phu nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nàng nhỏ nhẹ, cung kính, đúng mực một người mới. Nàng giữ vẻ mặt an phận, không nhìn thẳng, nhưng khóe mắt vẫn lén lút quan sát.
Liễu Nhu ngồi trên ghế chủ tọa, ánh mắt sắc lẻm quét qua một lượt các thê thiếp, rồi dừng lại trên người Mộc Lan.
Carrot Và Tịch Dương
- Dậy sớm đấy à? Tưởng ở viện Sương Hằng hẻo lánh, ngươi sẽ quen ngủ nướng chứ.
Nàng ta nói, giọng đầy mỉa mai. Một vài thê thiếp khác bật cười khúc khích.
- Dạ... nô tỳ vốn quen dậy sớm ạ.
Mộc Lan đáp, vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu.
- Tốt. Sáng sớm không có gì làm à?
Liễu Nhu nhấp một ngụm trà, vẻ mặt lạnh nhạt.
- Dạ, nô tỳ đang định quét dọn sân viện ạ.
Mộc Lan vẫn điềm đạm.
- Quét dọn? Việc đó để hạ nhân làm. Ngươi là vợ lẽ của gia chủ, không cần phải tự tay làm những việc thấp kém đó.