Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 21



Mộc Lan khẽ khàng ngồi xuống, cúi đầu.

- Gia chủ gọi nô tỳ...

- Ta hỏi ngươi. Đêm qua, ngươi xuống dưới kho củi cũ làm gì?

Hắn đi thẳng vào vấn đề, giọng lạnh lẽo.

Mộc Lan cảm thấy tim mình đập mạnh. Nàng biết hắn sẽ hỏi. Nàng phải giữ vững kịch bản.

- Bẩm gia chủ... nô tỳ... nô tỳ nói thật rồi ạ. Nô tỳ nghe thấy tiếng động lạ... nên tò mò... đi xem... ai ngờ bị lạc... rồi sợ quá nên nấp ạ.

Nàng nói, giọng run run, vẻ mặt sợ hãi.

- Tò mò? Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc sao? Một tiểu cô nương yếu đuối lại dám một mình xuống cái nơi âm u, đáng sợ đó vào đêm khuya chỉ vì tò mò?

Hắn đứng dậy, bước lại gần nàng. Khí thế áp bức tỏa ra càng mạnh mẽ hơn.

- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại lén lút xuống đó? Ngươi tìm cái gì ở đó?

Hắn cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi mắt hắn sắc bén như muốn xuyên thủng lớp vỏ bọc của nàng.

Mộc Lan cảm thấy nghẹt thở. Ánh mắt hắn quá đáng sợ. Nàng cố gắng giữ cho khuôn mặt mình thể hiện đúng vẻ sợ hãi tột độ.

- Gia chủ... nô tỳ thật sự không lén lút gì cả! Nô tỳ... nô tỳ chỉ...

- Im miệng!

Hắn gằn giọng.

- Ngươi nghĩ ta không biết gì sao? Ngươi lén lút quan sát ta, lén lút dò la chuyện của ta. Ngươi không phải là Mộc Lan nhu nhược mà Liễu Nhu và những kẻ khác nhìn thấy! Ngươi giấu thứ gì đó! Giấu bí mật gì đó!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nói, càng lúc càng gay gắt. Hắn đã nghi ngờ nàng từ lâu, và vụ đêm qua là giọt nước tràn ly. Hắn gần như chắc chắn nàng đang che giấu điều gì đó, và có thể nó liên quan đến những bí mật của hắn.

Mộc Lan biết, hắn đã rất gần sự thật. Nàng cảm thấy như bị lột trần dưới ánh mắt hắn. Sợ hãi. Tuyệt vọng. Nhưng... nàng không thể để hắn thắng.

- Gia chủ...

Nàng lên tiếng, giọng vẫn run rẩy, nhưng ánh mắt... có một sự quật cường ẩn giấu mà hắn khó nhận ra.

- Nô tỳ... nô tỳ chỉ là một tiểu cô nương mồ côi, lưu lạc khắp nơi... may mắn được gia chủ thu nhận... Nô tỳ làm gì có bí mật gì để giấu gia chủ chứ ạ?

Nàng cố gắng bám vào thân phận giả, cố gắng dùng sự "yếu đuối" của mình để làm hắn mềm lòng (hoặc ít nhất là bớt nghi ngờ về mục đích thực sự).

Lãnh Phong cười khẩy, một nụ cười tàn nhẫn.

- Mồ côi? Lưu lạc? Ngươi nghĩ ta tin sao? Ánh mắt đó của ngươi... không phải là ánh mắt của một kẻ lưu lạc đơn thuần. Nó quá sắc bén.

Hắn đưa tay, bóp lấy cằm nàng.

- Ngươi... có quen với một người tên Vệ Kiêu không?

Câu hỏi đột ngột khiến Mộc Lan như bị sét đánh. Vệ Kiêu! Hắn nhắc đến Vệ Kiêu!

Nàng không thể giấu được sự kinh ngạc và sợ hãi thoáng qua trong mắt. Chính khoảnh khắc đó... chính là sơ hở nàng suýt không kiểm soát được.

"Hắn... hắn biết mình tìm kiếm Vệ Kiêu sao? Hay hắn biết mình có liên quan đến Vệ Kiêu?" Nàng tự hỏi. "Hay hắn chỉ đơn giản là nghi ngờ những người liên quan đến các vụ việc cũ của hắn?"

- Vệ Kiêu?

Nàng lặp lại cái tên, cố gắng tỏ ra không hiểu, nhưng giọng nói lại hơi run rẩy không che giấu được.

Carrot Và Tịch Dương

- Ai... ai là Vệ Kiêu ạ? Nô tỳ... nô tỳ chưa từng nghe tên này.

Lãnh Phong nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cố gắng đọc vị. Hắn nhận ra sự thay đổi thoáng qua trong biểu cảm của nàng khi nghe cái tên đó.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com