- Ngươi không biết sao? Kẻ giúp ta 'dọn dẹp' một vài rắc rối cũ. Khá có năng lực.
Hắn nói, giọng điệu như đang kể một câu chuyện phiếm, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh tột độ.
- Dọn dẹp rắc rối cũ?
Mộc Lan lắp bắp. Rắc rối cũ... chính là gia đình nàng! Hắn... hắn đang cố tình ám chỉ sao? Hay hắn đang thăm dò mức độ liên quan của nàng đến Vệ Kiêu?
- Ừ. Một vài cái gai cần nhổ. Ngươi biết đấy... làm quan lớn, không phải lúc nào tay cũng sạch.
Hắn nói, nở một nụ cười lạnh lẽo.
- Nô tỳ... nô tỳ không hiểu ý gia chủ ạ.
Mộc Lan giữ vững sự giả ngu.
Lãnh Phong buông cằm nàng ra. Hắn lùi lại một bước, khoanh tay trước ngực.
- Tốt nhất là ngươi không nên hiểu. Những chuyện bẩn thỉu... không phải thứ một nữ nhân nên biết.
Hắn dừng lại, ánh mắt trở nên cực kỳ nguy hiểm.
- Ngươi nghe đây, Mộc Lan. Ta không biết ngươi là ai, hoặc ngươi muốn gì. Nhưng ngươi đang ở trong phủ của ta. Mọi thứ của ngươi, mạng sống của ngươi... đều nằm trong tay ta. Ta không thích bị lừa dối. Ta không thích có bí mật tồn tại dưới mái nhà của ta.
Giọng hắn trầm thấp, mỗi chữ như một nhát d.a.o đ.â.m vào nàng.
- Ngươi tốt nhất đừng có bí mật gì giấu ta. Nếu không...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn tiến lại gần, cúi xuống thì thầm vào tai nàng, giọng lạnh như băng.
- Cái giá phải trả... sẽ rất đắt. Đắt hơn bất cứ thứ gì ngươi có thể tưởng tượng.
Carrot Và Tịch Dương
Mộc Lan cảm thấy hơi thở lạnh lẽo của hắn phả vào tai. Toàn thân nàng cứng lại. Lời đe dọa này... không chỉ là lời nói suông. Hắn là kẻ tàn nhẫn, hắn có thể làm mọi thứ. Nàng đã thấy hắn làm gì với gia đình nàng.
Hắn nhìn nàng lần cuối, ánh mắt chứa đầy sự dò xét và uy hiếp, rồi quay lưng bước đi, để lại nàng một mình trong căn phòng trống rỗng, với cảm giác sợ hãi tột độ và sự giằng xé trong lòng.
Nàng ngồi sụp xuống ghế. Tim nàng đập như điên dại trong lồng ngực. Hắn... hắn đã biết đến mức nào rồi? Hắn có biết nàng là ai không? Hắn có biết nàng đang tìm kiếm Vệ Kiêu và bằng chứng không?
"Suýt nữa... suýt nữa là mình đã bị lộ," nàng nghĩ, tay run run chạm vào sợi chỉ mảnh mai dưới cổ áo, nơi chiếc chìa khóa đang ẩn mình. Cuốn sổ vẫn an toàn. Nhưng sự an toàn đó chỉ là tạm thời.
Hắn đã tăng cường giám sát. Hắn đã trực tiếp đe dọa nàng. Hắn đã nhắc đến Vệ Kiêu.
Cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi dâng lên. Nàng đã quá tự tin? Nàng đã hành động quá nhanh?
Đúng lúc đó, một tiếng động nhẹ vang lên ngoài cửa. Tiểu Thúy, cô hầu gái giám sát nàng, đang rình mò.
Mộc Lan nhìn cánh cửa, ánh mắt từ sợ hãi chuyển sang lạnh lẽo. Ngay cả kẻ dưới quyền cũng đang theo dõi nàng.
Nàng đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đã ngả màu xám xịt. Cơn mưa phùn bắt đầu lất phất bay.
"Không được lùi bước," nàng tự nhủ. "Đã đến nước này... không còn đường lui nữa."
Áp lực. Nguy hiểm. Sự nghi ngờ của Lãnh Phong. Sự ghen ghét của Liễu Nhu. Tất cả như những gọng kìm đang siết chặt nàng. Nhưng... nàng đã có bằng chứng. Cuốn sổ đó. Nó là hy vọng cuối cùng.
Nàng phải giấu nó ở một nơi an toàn hơn nữa. Một nơi mà ngay cả Lãnh Phong cũng không thể tìm thấy.