- Liễu Nhu. Nàng chắc chắn lọ thuốc đó là của Mộc Lan?
Giọng Lãnh Phong trầm thấp, không biểu lộ cảm xúc.
- Gia chủ! Tuyệt đối là của nàng ta! Nô tài đã tận mắt thấy người hầu của thiếp lấy nó ra từ rương đồ của nàng ta!
Liễu Nhu vội vàng đáp, giọng quả quyết.
- Người hầu của nàng?
Lãnh Phong nhướng mày.
- Dạ! Tiểu Mai! Mau ra đây!
Tiểu Mai, cô hầu gái thân cận khác của Liễu Nhu (không phải Tiểu Thúy), bước ra, quỳ xuống.
Carrot Và Tịch Dương
- Bẩm gia chủ, bẩm phu nhân. Nô tỳ đã tận mắt thấy lọ thuốc đó trong rương đồ của Mộc Lan nương tử ạ!
Tiểu Mai nói, giọng run run (diễn xuất).
Mộc Lan nhìn Tiểu Mai. Khuôn mặt đó... đầy vẻ giả dối.
- Tiểu Mai... tại sao muội lại nói vậy? Nô tỳ chưa bao giờ thấy lọ thuốc đó!
Mộc Lan nói, giọng như đang cầu xin sự minh oan từ người hầu.
Liễu Nhu cười khẩy.
- Ngươi diễn xuất giỏi lắm, Mộc Lan. Nhưng lần này... ngươi không thoát được đâu!
Ả ta quay sang Lãnh Phong.
- Gia chủ, tội danh hãm hại gia chủ... không thể tha thứ! Xin gia chủ nghiêm trị!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Liễu Nhu đầy sự tàn nhẫn và đắc thắng. Ả ta nghĩ rằng nàng ta đã thắng.
Lãnh Phong nhìn Mộc Lan, ánh mắt đầy suy tính. Hắn đang cân nhắc. Liệu Mộc Lan thực sự muốn hại hắn? Hay đây là màn kịch của Liễu Nhu? Hắn biết Liễu Nhu ghen tuông, biết nàng ta thủ đoạn. Nhưng Liễu Nhu có dám bỏ thuốc độc vào người hắn để vu oan cho kẻ khác không?
"Liễu Nhu quá lộ liễu," Lãnh Phong nghĩ. "Dựa vào lời khai của người hầu thân cận của mình... quá dễ dàng bị lật tẩy."
Hắn liếc nhìn Mộc Lan. Nàng đang run rẩy, vẻ mặt tuyệt vọng. Nhưng... hắn lại nhớ đến ánh mắt sắc bén của nàng ở thư phòng, sự bình tĩnh đáng sợ của nàng khi đối đáp.
"Lọ độc... liệu có liên quan đến nàng ta không?" Sự đa nghi khiến hắn không thể hoàn toàn bác bỏ khả năng.
Đúng lúc đó, Mộc Lan, với vẻ mặt sợ hãi tột độ, đột nhiên cất tiếng, giọng nói tuy run rẩy nhưng lại rõ ràng.
- Bẩm gia chủ... nô tỳ... nô tỳ không làm chuyện này! Nhưng... nô tỳ có điều muốn bẩm báo ạ.
- Nói.
Lãnh Phong lạnh lùng ra lệnh.
- Bẩm gia chủ, mấy ngày trước... nô tỳ có nghe thấy... nghe thấy Tiểu Mai... và Tiểu Thúy... nói chuyện với nhau ạ. Nô tỳ... nô tỳ vô tình nghe được...
Liễu Nhu và Tiểu Mai biến sắc.
- Các nàng ấy... nói là... phu nhân có dặn dò... phải... phải tìm cách... gài bẫy nô tỳ... kiếm cớ... tống nô tỳ vào lãnh cung... để phu nhân... phu nhân có thể an tâm quản lý hậu viện...
Mộc Lan nói, giọng nhỏ dần vì sợ hãi (diễn xuất), nhưng lời nói như những nhát d.a.o đ.â.m vào Liễu Nhu. Nàng đang dùng chính những lời nói và hành động trước đó của Liễu Nhu để phản đòn! Nàng không vạch trần âm mưu thuốc độc, mà vạch trần âm mưu "gài bẫy tống vào lãnh cung", thứ có vẻ "nhẹ nhàng" hơn, hợp lý hơn với tính cách ghen tuông của Liễu Nhu, và nàng có thể "vô tình nghe thấy".
- Ngươi! Ăn nói bậy bạ!
Liễu Nhu gần như gào lên.
- Gia chủ! Nàng ta nói dối! Nàng ta đang vu oan cho thiếp!
- Phu nhân... nô tỳ không dám ạ. Nô tỳ chỉ... chỉ nói lại những gì đã nghe thấy... Nô tỳ biết phu nhân không thích nô tỳ... nên nô tỳ rất sợ...
Mộc Lan nói, vẻ mặt cực kỳ đáng thương, ánh mắt nhìn Liễu Nhu như nhìn một kẻ độc ác.