Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 29



Lãnh Phong nhìn Liễu Nhu. Vẻ mặt hoảng hốt và tức giận của nàng ta trông đáng ngờ hơn nhiều so với vẻ sợ hãi của Mộc Lan. Lời khai của Tiểu Mai, người của nàng ta, cũng dễ bị nghi ngờ.

"Ả ta... quả nhiên đang cố tình gài bẫy Mộc Lan," Lãnh Phong nghĩ. Hắn không hoàn toàn tin Mộc Lan vô tội trong mọi chuyện, nhưng màn kịch này của Liễu Nhu... quá tệ. Quá lộ liễu. Liễu Nhu vì ghen tuông và sự tự phụ đã mất đi lý trí. Việc nàng ta muốn gài bẫy Mộc Lan là rất có thể. Còn việc bỏ thuốc độc... Lãnh Phong không chắc, nhưng hắn nghiêng về khả năng Liễu Nhu đã làm quá lên để chắc chắn Mộc Lan bị loại bỏ, không màng đến việc làm Lãnh Phong nghi ngờ chính mình.

Liễu Nhu đã trở thành một quân cờ phế bỏ. Ả ta không còn giá trị lợi dụng, thậm chí còn gây rắc rối. Việc nàng ta lộ ra bản chất ghen tuông thủ đoạn trước mặt các thê thiếp khác và cả Lãnh Phong... đã hủy hoại hoàn toàn danh tiếng "chủ mẫu hiền hậu" mà nàng ta cố xây dựng.

- Đủ rồi!

Lãnh Phong đột ngột lên tiếng, giọng lạnh lùng.

- Việc mất trộm sổ sách chưa rõ ràng. Giờ lại chuyện thuốc độc. Hậu viện này... loạn hết rồi!

Hắn nhìn Liễu Nhu, ánh mắt không chút tình cảm, chỉ có sự chán ghét và thất vọng.

- Liễu Nhu. Nàng... không xứng đáng làm chủ mẫu nữa.

Carrot Và Tịch Dương

Liễu Nhu sững sờ, khuôn mặt tái mét.

- Gia chủ!

- Từ nay trở đi, nàng bị tước quyền quản lý hậu viện. Toàn bộ sổ sách và quyền hành... giao lại cho quản gia tạm thời quản lý. Nàng... lui về viện riêng tĩnh dưỡng đi. Không có lệnh của ta, không được phép ra khỏi viện nửa bước!

- Gia chủ! Không!

Liễu Nhu gào lên, không thể tin vào tai mình. Vị trí chính thất của nàng ta... bị tước đoạt chỉ vì một màn kịch thất bại?!

- Thiếp oan uổng! Là nàng ta! Là Mộc Lan vu oan cho thiếp! Là nàng ta muốn hãm hại gia chủ!

Liễu Nhu chỉ vào Mộc Lan, giọng đầy căm hận và tuyệt vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Kéo nàng ta đi!

Lãnh Phong không thèm nhìn Liễu Nhu nữa, ra lệnh cho gia đinh.

Hai tên gia đinh bước tới, túm lấy Liễu Nhu.

- Không! Buông ra! Ta là chính thất! Ta không đi!

Liễu Nhu giãy giụa, gào thét. Vẻ đài các, kiều diễm hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự điên loạn, tuyệt vọng.

Các thê thiếp khác nhìn cảnh đó, ai nấy đều kinh hãi. Liễu Nhu, chính thất quyền lực... sụp đổ nhanh như vậy? Và bởi ai? Bởi Mộc Lan, nàng vợ lẽ nhu nhược mà họ luôn khinh thường?

Mộc Lan đứng đó, vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi, nhưng ánh mắt... lại rất tĩnh lặng. Nàng không nói gì, chỉ nhìn Liễu Nhu bị kéo đi.

Khi đi ngang qua Mộc Lan, Liễu Nhu đột nhiên dùng hết sức bình sinh giãy ra được một chút, nhìn thẳng vào mắt nàng với ánh mắt tóe lửa, đầy sự căm hận tột độ.

- Ngươi! Đừng đắc ý!

Nàng ta thì thầm, giọng khàn đặc, nghe như tiếng nguyền rủa.

- Ngươi nghĩ ngươi thắng sao? Ngươi chỉ vừa bắt đầu thôi! Cái phủ này... là địa ngục! Ngươi... ngươi sẽ không sống sót đâu!

Liễu Nhu bị kéo đi. Tiếng gào thét, chửi rủa của nàng ta dần xa.

Sự sụp đổ của Liễu Nhu tạo ra một cơn chấn động trong phủ. Quyền quản lý hậu viện bị tước bỏ, gia tộc Liễu chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Một kẻ thù lớn ở hậu viện đã bị loại bỏ.

Mộc Lan, sau khi Liễu Nhu đi khỏi, vẫn giữ vẻ mặt đáng thương.

- Gia chủ... nô tỳ... nô tỳ chỉ là tự vệ ạ. Nô tỳ không dám làm gì khác...

- Đủ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com