Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 4



- Ta thấy ngươi có vẻ nhàn rỗi quá. Hay là... chép kinh Phật cho ta đi? Ta dạo này thấy tâm bất an, chép kinh để cầu bình an cũng tốt. Ngươi chữ nghĩa chắc cũng không đến nỗi nào chứ?

Nàng ta cười nửa miệng. Chép kinh Phật ở thư phòng riêng của nàng ta, khô khan tẻ nhạt, cốt để nàng không có cơ hội đi lại lung tung.

- Dạ, nô tỳ xin tuân lệnh phu nhân. Nô tỳ sẽ cố gắng hết sức ạ.

Mộc Lan đáp lời ngay tắp lự, vẻ mặt đầy vẻ "biết ơn" vì được giao việc. "Chép kinh ư? Cứ tưởng sẽ là những việc khó chịu hơn," nàng nghĩ. "Đây lại là cơ hội tốt để quan sát thư phòng của ả."

Sau buổi thỉnh an, Mộc Lan được dẫn đến một gian phòng nhỏ cạnh thư phòng của Liễu Nhu để sao chép kinh Phật. Cô hầu gái Tiểu Thúy vẫn lẽo đẽo theo sau, giám sát từng cử động của nàng.

Ngồi xuống trước bàn, Mộc Lan bắt đầu công việc. Nàng cầm bút lên, viết những nét chữ đoan trang. Bề ngoài nàng tập trung cao độ, nhưng tâm trí lại đang hoạt động không ngừng.

"Loại giấy này... rất đặc biệt. Mực cũng vậy... hình như được nghiền từ loại liệu quý. Thư phòng của Liễu Nhu... không có gì lạ ngoài những đồ trang trí đắt tiền."

Nàng khẽ liếc nhìn xung quanh. Căn phòng nơi nàng ngồi khá sạch sẽ, nhưng có vẻ ít được sử dụng. Nàng chú ý đến các chi tiết nhỏ: vết ố trên mặt bàn, hướng gió lùa vào, ánh sáng chiếu qua cửa sổ. Nàng hy vọng tìm được manh mối về thói quen làm việc của Liễu Nhu hoặc Lãnh Phong (nếu hắn có khi nào làm việc ở đây).

Bên ngoài, có tiếng xì xào. Một vị thê thiếp khác, tên là Mai Nương, đi ngang qua, thấy Mộc Lan đang cặm cụi chép kinh. Mai Nương là người được Liễu Nhu sủng ái hơn cả, tính tình kiêu ngạo.

- Ồ, đây là làm gì thế? Chép kinh cơ à? Tưởng muội muội mới vào phủ thì phải... bận rộn khác chứ nhỉ?

Mai Nương nói, giọng điệu đầy ẩn ý, châm chọc việc Mộc Lan chưa được Lãnh Phong "gọi".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộc Lan ngẩng đầu lên, mỉm cười hiền lành.

- Dạ, phu nhân thấy muội nhàn rỗi nên giao việc ạ. Chép kinh cũng tốt mà, giúp tâm an tịnh. Muội muội sức khỏe không tốt lắm, không bon chen được với các tỷ tỷ, chỉ cầu mong an phận qua ngày.

Nàng nói, giọng yếu ớt, cúi đầu tỏ vẻ tự ti. Lời nói vừa thể hiện sự "ngoan ngoãn", vừa khéo léo phủ nhận khả năng "bon chen" hay tranh sủng, khiến Mai Nương không thể bắt bẻ thêm.

Carrot Và Tịch Dương

Mai Nương hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lời nữa mà bỏ đi.

"Kêu ta yếu ớt? Cứ để các ngươi nghĩ vậy đi," Mộc Lan nghĩ thầm, khóe môi khẽ nhếch lên một cái rất nhỏ, nhanh chóng biến mất.

Một lát sau, khi Tiểu Thúy ra ngoài lấy thêm mực, Mộc Lan tạm dừng bút. Nàng rướn người nhìn ra hành lang. Tiếng bước chân hai người hầu đang nói chuyện từ xa vọng lại.

- Này, ngươi có thấy dạo này gia chủ lạ không?

- Sao lạ?

- Thì cứ hay gặp gỡ ai đó... bí mật lắm... vào ban đêm ấy. Cứ sai người dọn dẹp thư phòng cẩn thận vào buổi chiều, rồi tối khuya lại khóa cửa không cho ai vào.

- Thật à? Ai mà lại quan trọng thế nhỉ? Bình thường gia chủ có bao giờ thế đâu...

Tiếng nói nhỏ dần rồi mất hẳn khi họ đi xa. Mộc Lan sững người.

"Gặp gỡ bí mật? Ban đêm? Trong thư phòng?" Nàng nghĩ. "Đây rồi. Đây là mẩu thông tin đầu tiên."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com