Hắn cố gắng bôi nhọ nàng, dùng thân phận "thê thiếp bị thất sủng, bị bệnh" để phủ nhận lời nói của nàng. Hắn là kẻ giỏi thao túng. Hắn biết làm thế nào để người khác không tin vào lời nàng nói.
Vị quan kia vội vàng lên tiếng.
- Bệ hạ! Xin bệ hạ minh xét! Cô ta không điên! Những gì cô ta bẩm báo... có những chi tiết chỉ kẻ trong cuộc mới biết!
Mộc Lan biết, thời điểm của nàng đã đến. Nàng không đợi ai cho phép. Nàng cất tiếng, giọng nói tuy không lớn nhưng lại rất rõ ràng, vang vọng khắp sân triều tĩnh lặng.
- Bẩm bệ hạ! Nô tỳ... nô tỳ không phải kẻ điên! Nô tỳ là Mộc Lan! Con gái của Mộc đại nhân, người đã bị Lãnh Phong vu oan mười năm trước!
Lời nói này như một quả b.o.m nữa ném xuống sân triều. Gia tộc Mộc... vụ án mười năm trước... tất cả mọi người đều nhớ rõ.
Lãnh Phong tái mét mặt. Hắn không ngờ nàng ta lại dám công khai thân phận thật!
- Ngươi... ngươi nói bậy! Gia tộc Mộc đã bị trừng trị! Ngươi là kẻ phản tặc!
Hắn gầm lên.
- Phản tặc? Hay là kẻ bị hại?
Mộc Lan nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lãnh Phong.
Carrot Và Tịch Dương
- Nô tỳ có thể làm chứng về mạng lưới tội ác của Lãnh Phong đại nhân! Về những vụ buôn bán hàng cấm của hắn, về những khoản hối lộ, về những kẻ đồng lõa của hắn! Nô tỳ có thể nói cho bệ hạ biết... cái biểu tượng trên chiếc nhẫn hắn thường đeo... có ý nghĩa gì! Nô tỳ có thể nói cho bệ hạ biết... về cái tên Vệ Kiêu! Về những cuộc gặp gỡ bí mật của hắn trong thư phòng vào ban đêm! Về... cái tầng hầm dưới kho củi cũ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nói một hơi, mỗi câu nói như một nhát d.a.o đ.â.m vào Lãnh Phong. Những chi tiết nàng đưa ra... không phải thứ một kẻ điên hay một thê thiếp thất sủng có thể biết được. Chúng quá cụ thể, quá chính xác. Chỉ có kẻ đã ở rất gần hắn, đã thấy, đã nghe, đã tìm hiểu... mới biết được.
Lãnh Phong đứng sững sờ. Hắn không tin được. Cuốn sổ đã ở trong tay hắn. Nàng ta dựa vào cái gì?! Dựa vào lời nói suông?!
Nhưng lời nói của nàng... lại có sức nặng đáng sợ. Những chi tiết đó...
- Câm miệng!
Lãnh Phong gầm lên, vẻ mặt hoảng loạn. Hắn nhìn về phía Mộc Lan, ánh mắt đầy sự căm hận, tức giận và... sợ hãi. Hắn sợ sự thật bị phơi bày.
- Bệ hạ! Nàng ta đang nói dối! Xin bệ hạ không tin! Nàng ta là con gái phản tặc! Lời nói của nàng ta không đáng tin!
Hắn cố gắng phủ nhận.
Nhưng các quan lại đã bắt đầu xì xào bàn tán lớn hơn. Những chi tiết về biểu tượng, về Vệ Kiêu, về tầng hầm... nghe rất đáng ngờ. Lãnh Phong là kẻ quyền cao chức trọng, nhưng cũng có không ít kẻ ghen ghét, muốn lật đổ hắn. Lời nói của Mộc Lan, dù từ một thân phận thấp kém, lại là cơ hội để họ ra tay.
- Lãnh Phong đại nhân sao lại phản ứng gay gắt như vậy? Chẳng lẽ... lời cô gái này nói... là thật?
Một vị quan già lên tiếng, giọng đầy ẩn ý.
- Nô tỳ không nói dối! Nô tỳ còn biết... Lãnh Phong đại nhân gần đây... đã mất một chuyến hàng lớn ở bến Ninh Đông! Và hắn đã... đã g.i.ế.c Triệu Ngũ... một kẻ dưới quyền mình... chỉ vì nghi ngờ Triệu Ngũ phản bội!
Mộc Lan tiếp tục tung ra những thông tin nàng biết. Vụ Triệu Ngũ chết... không ai dám nói ra. Nhưng nàng... nàng dám.