Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 5



Tim nàng đập nhanh hơn một chút. Nàng vội vàng ghi nhớ kỹ từng từ vừa nghe được. Điều này rất quan trọng. Nó không phải chuyện hậu viện vặt vãnh, mà liên quan đến hoạt động bên ngoài của Lãnh Phong.

Chiều hôm đó, sau khi hoàn thành công việc chép kinh, Mộc Lan đi dạo quanh vườn hoa hẻo lánh gần viện của mình. Nàng thấy một bà lão làm vườn, lưng còng, đang cặm cụi nhổ cỏ. Bà lão này có vẻ ít nói, ít giao du.

Mộc Lan chậm rãi bước tới, mỉm cười.

- Bà ơi. Cháu giúp bà một tay nhé?

Bà lão ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn nàng.

- Ồ, nương tử... Sao nương tử lại làm việc này?

- Cháu thích cây cỏ ạ. Ở viện Sương Hằng cũng không có gì làm, ra đây giúp bà một chút cho khuây khỏa.

Mộc Lan ngồi xuống cạnh bà, bắt đầu nhổ cỏ. Nàng nhổ rất cẩn thận, không làm hại gốc cây. Vừa làm, nàng vừa hỏi han bâng quơ.

- Bà làm ở đây lâu chưa ạ? Khu vườn này đẹp thật.

- Lâu rồi... từ hồi phủ này còn chưa xây xong ấy chứ.

Bà lão đáp, giọng chậm rãi.

- Thế ạ? Chắc bà biết nhiều chuyện lắm nhỉ? Nô tỳ mới vào phủ, cái gì cũng lạ lẫm.

- Chuyện gì đâu... chỉ là chuyện vườn tược cỏ cây thôi.

Bà lão có vẻ kín tiếng. Mộc Lan không vội. Nàng chỉ khẽ thở dài một tiếng rất nhẹ, vừa đủ để bà nghe thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Nô tỳ chỉ thấy cuộc sống trong phủ... hơi khác với những gì nô tỳ tưởng tượng.

Bà lão nhìn nàng một cái, ánh mắt hơi dịu đi. Dường như bà cảm nhận được sự cô đơn và lạc lõng ở nàng (mà nàng cố tình thể hiện).

- Chuyện gì ở đâu mà chẳng thế. Nương tử còn trẻ... rồi sẽ quen thôi. Cẩn thận lời nói, đừng tin ai cả là được.

Bà khẽ dặn dò, giọng khàn đặc. Mộc Lan khẽ gật đầu.

- Dạ, cháu ghi nhớ ạ. Bà ơi, gần đây trong phủ có chuyện gì lạ không ạ? Như là... có ai thường xuyên ra vào vào giờ muộn chẳng hạn? Cháu ở viện Sương Hằng, đêm khuya nghe tiếng động lạ... hơi sợ.

Nàng hỏi, giả vờ lo sợ. Bà lão dừng tay, suy nghĩ một chút.

- Giờ muộn à... Ta thì già rồi, ngủ sớm. Nhưng cũng có nghe mấy người trẻ nói... hình như có vài vị khách bí mật hay đến thư phòng của gia chủ đấy. Cứ vào đêm khuya rồi đi lúc trời chưa sáng. Có lần ta dậy sớm đi tưới cây còn thấy vệ sĩ canh gác ngoài hành lang. Chắc là chuyện làm ăn bí mật của gia chủ thôi.

Bà lão nói xong lại tiếp tục nhổ cỏ, như thể đó là chuyện rất bình thường.

Carrot Và Tịch Dương

"Vệ sĩ canh gác? Thư phòng?" Mộc Lan nghĩ. "Hắn không chỉ gặp khách lạ, mà còn đề phòng rất kỹ. Chuyện này không đơn giản."

Buổi tối, một cô hầu gái khác mang bữa tối đến cho Mộc Lan. Khay đồ ăn trông rất tươm tất, nhưng Mộc Lan nhận ra ngay có món nàng cực kỳ dị ứng. Rõ ràng là từ Liễu Nhu.

- Cảm ơn muội. Phu nhân thật chu đáo.

Mộc Lan mỉm cười nhận lấy, không một chút biến sắc.

Cô hầu gái đi khỏi, Mộc Lan đóng cửa lại. Nụ cười trên môi tắt ngấm. Nàng nhìn khay đồ ăn. Món tôm khô, thứ mà chỉ cần ngửi thôi nàng đã thấy khó chịu, giờ được đặt ngay giữa mâm.

"Ả ta... chỉ muốn thử xem ta có 'khó tính' hay 'phàn nàn' gì không. Những thủ đoạn vặt vãnh của hậu viện," nàng nghĩ. Nàng cẩn thận gạt món tôm khô sang một bên, không động tới. Các món khác đều bình thường.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com