Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 6



Sau khi ăn xong, Mộc Lan dọn dẹp. Nàng gói kỹ món tôm khô lại, sau đó đốt nó trong lò sưởi nhỏ của phòng, không để lại dấu vết gì.

Ngồi lại trên giường, Mộc Lan trải rộng những "thu hoạch" trong ngày trong tâm trí. Mẩu đối thoại về "gặp gỡ ban đêm" và "khách lạ", kết hợp với lời bà lão làm vườn xác nhận về "khách bí mật đến thư phòng đêm khuya có vệ sĩ canh gác".

"Hắn có mạng lưới bí mật bên ngoài," nàng phân tích. "Hoạt động vào ban đêm, trong thư phòng, có vẻ rất quan trọng và cần bảo mật cao. Có lẽ liên quan đến những tội ác hắn che giấu."

Nàng nhớ lại cái tên Lãnh Phong và những tội ác hắn đã gây ra cho gia đình nàng. Hắn không chỉ là một quan lại tàn độc, hắn còn dính líu đến những chuyện gì nữa? Những "vị khách bí mật" kia là ai?

Nàng ngồi trong bóng tối, đôi mắt sáng lên. Bằng chứng. Nàng cần bằng chứng. Thứ gì đó trong thư phòng, hoặc liên quan đến những cuộc gặp gỡ bí mật kia, có thể là chìa khóa.

Đang suy nghĩ, nàng đột nhiên nhìn thấy một góc sàn gỗ dưới gầm giường có vẻ hơi kênh. Sự tò mò nổi lên. Nàng quỳ xuống, dùng đầu ngón tay cạy nhẹ. Một tấm ván gỗ nhỏ bật lên, lộ ra một khoảng trống bên dưới. Bên trong, có một vật được bọc trong lớp vải cũ kỹ.

Nàng nhẹ nhàng lấy ra. Đó là một quyển sổ cũ, giấy đã ngả màu vàng úa. Bụi bặm phủ đầy. Quyển sổ này... không phải của nàng. Có lẽ là của vợ lẽ nào đó từng ở căn viện này trước kia?

Nàng mở quyển sổ ra. Bên trong không phải là nhật ký hay thơ ca. Chỉ có vài dòng chữ nguệch ngoạc, viết bằng loại mực đã phai màu, trông rất khó đọc.

"...đêm ấy... tiếng la... không rõ... tầng hầm? ...không tìm thấy..."

Chỉ là những mẩu ghi chép rời rạc, khó hiểu. Nhưng trái tim Mộc Lan bỗng đập nhanh hơn. "Tiếng la? Tầng hầm?" Nàng tự hỏi. "Có chuyện gì đã xảy ra ở đây? Quyển sổ này... có liên quan gì đến bí mật của Lãnh Phong không?" Nàng lật tiếp vài trang. Dường như người viết đã cố gắng che giấu nó đi. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng. Liệu nàng vừa tìm thấy một manh mối quan trọng, hay chỉ là một cái bẫy mới?

3

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sự việc xảy ra vào buổi sáng hôm sau. Một chiếc trâm cài tóc bằng vàng khảm ngọc bích, vật tùy thân quý giá của Liễu Nhu, bỗng dưng biến mất. Cả phủ đệ lập tức xôn xao. Hạ nhân chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm, nhưng vô ích.

Liễu Nhu ngồi trên ghế phượng, sắc mặt tái mét vì tức giận và kinh hãi. Chiếc trâm đó không chỉ đắt giá, mà còn mang ý nghĩa đặc biệt. Vụ mất trộm này, nàng ta nhất định phải tìm ra kẻ chịu tội.

Ánh mắt nàng ta quét một vòng quanh các thê thiếp đang đứng chờ lệnh. Dừng lại trên Mộc Lan.

- Gọi Mộc Lan đến đây!

Giọng Liễu Nhu lạnh lẽo như băng.

Mộc Lan đang tưới mấy chậu hoa khô héo ở viện mình thì nhận được tin. Nàng khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt an phận.

"Đến rồi sao?" Nàng nghĩ thầm. "Vở kịch của ả ta."

Nàng theo người hầu đến chính sảnh. Không khí căng thẳng như dây đàn. Các vị thiếp khác nhìn nàng với ánh mắt tò mò, hả hê, hoặc thương hại (giả tạo).

- Nô tỳ... nô tỳ xin ra mắt phu nhân.

Mộc Lan hành lễ, giọng vẫn nhỏ nhẹ, bình tĩnh một cách đáng ngờ trong mắt Liễu Nhu.

Carrot Và Tịch Dương

- Ngươi! Trâm của ta, ngươi có thấy không?

Liễu Nhu đập bàn, giọng điệu đầy sự buộc tội.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com