Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 7



Mộc Lan ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ, pha lẫn chút sợ hãi.

- Trâm... trâm của phu nhân? Nô tỳ... nô tỳ chưa từng nhìn thấy chiếc trâm đó ạ.

- Chưa từng thấy? Ngươi nghĩ ta tin sao? Từ khi ngươi vào phủ, chuyện xui xẻo liên tục xảy ra! Ngươi là người mới đến, có phải là kẻ trộm trà trộn vào không?

Liễu Nhu lớn tiếng, hoàn toàn bỏ qua vẻ ngoài đài các thường ngày. Nàng ta sai một cô hầu gái bước lên.

- Bẩm phu nhân, Tiểu Hồng đêm qua thấy Mộc Lan nương tử đi lại ở hành lang gần thư phòng của phu nhân ạ!

Tiểu Hồng, cô hầu gái được Liễu Nhu sai đến giám sát Mộc Lan, bước ra, cúi đầu bẩm báo, ánh mắt liếc trộm nhìn nàng với vẻ đắc thắng.

Mộc Lan nghe vậy, vẻ mặt lộ ra sự bối rối và sợ hãi, nhưng ánh mắt vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.

- Phu nhân... nô tỳ đêm qua chỉ... chỉ là...

Nàng lắp bắp, như đang cố nghĩ ra lý do.

- Chỉ là gì? Có phải lén lút tìm cách ra tay không? Viện Sương Hằng của ngươi hẻo lánh, dễ bề hành động!

Liễu Nhu dựa vào lời khai của Tiểu Hồng để dồn ép nàng.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Lãnh Phong bước vào sảnh. Hắn vận y phục màu tím than, vẻ mặt bình thản nhưng đôi mắt sắc sảo quét một lượt, thu mọi thứ vào tầm mắt.

- Chuyện gì ầm ĩ thế này?

Carrot Và Tịch Dương

Giọng hắn trầm thấp, uy áp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Gia chủ!

Liễu Nhu vội đứng dậy, nét mặt từ giận dữ chuyển sang ủy khuất.

- Thiếp bị mất chiếc trâm quý. Thiếp nghi ngờ... nghi ngờ Mộc Lan thê thiếp! Cô ta đêm qua lảng vảng gần thư phòng của thiếp!

Lãnh Phong nhìn Mộc Lan, ánh mắt có vẻ thăm dò. Nàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt sợ hãi, cúi đầu im lặng.

- Ngươi nói xem nào, Mộc Lan.

Giọng hắn không ra lệnh, nhưng đầy sự áp đặt.

Mộc Lan hít một hơi thật sâu, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Liễu Nhu (nhưng chỉ thoáng qua, nhanh chóng chuyển sang nhìn xuống sàn nhà, đúng kiểu một thê thiếp thấp kém sợ hãi).

- Bẩm gia chủ, bẩm phu nhân... Đêm qua nô tỳ quả thực có ra ngoài. Nhưng không phải lảng vảng. Nô tỳ... nô tỳ bị đau bụng, nên ra ngoài viện đi vệ sinh ạ. Viện Sương Hằng... viện của nô tỳ... nhà xí ở ngoài hơi xa...

Nàng nói, giọng nhỏ dần như sợ hãi và xấu hổ.

Liễu Nhu cười khẩy.

- Đau bụng? Cớ gì buồn cười vậy!

- Phu nhân, nô tỳ không dám nói dối! Chuyện đau bụng... đâu phải chuyện vui vẻ gì mà nô tỳ bịa ra ạ? Hơn nữa... Tiểu Hồng nói nô tỳ lảng vảng gần thư phòng phu nhân. Nhưng nhà xí ở hướng ngược lại cơ ạ. Từ viện Sương Hằng ra đó, phải đi qua hành lang sau, chứ không đi qua phía thư phòng phu nhân được. Tiểu Hồng có nhầm lẫn gì không ạ? Hay là... nàng ta nhìn nhầm người? Đêm qua trời tối...

Mộc Lan nói một mạch, giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng lại đưa ra một lập luận sắc bén, dựa trên sự hiểu biết về cấu trúc của phủ và một sự thật đơn giản (vị trí nhà xí), đồng thời khéo léo gieo rắc nghi ngờ về lời khai của Tiểu Hồng. Nàng không trực tiếp buộc tội Tiểu Hồng nói dối, chỉ gợi ý sự nhầm lẫn.

Liễu Nhu sững lại. Nàng ta quen ra lệnh và đổ tội, chứ không quen bị phản bác bằng lý lẽ sắc bén như vậy, đặc biệt là từ một kẻ nàng ta nghĩ là nhu nhược.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com