Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 8



Lãnh Phong nheo mắt nhìn Mộc Lan. Vẻ sợ hãi trên mặt nàng rất chân thực, nhưng sự bình tĩnh khi đối đáp và lập luận lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài yếu đuối. Hắn dựa người vào ghế, ánh mắt đầy suy tính. Hắn quay sang Tiểu Hồng.

- Ngươi chắc chắn đó là Mộc Lan? Ngươi nhìn rõ mặt nàng sao? Đêm tối như vậy...

Tiểu Hồng bị hỏi dồn, lắp bắp.

- Nô tỳ... nô tỳ... dáng người... có vẻ là nương tử...

- "Có vẻ"?

Lãnh Phong lặp lại, giọng hơi lạnh đi.

- Liễu Nhu, một chiếc trâm thì cứ tìm đi. Chuyện chỉ dựa vào "có vẻ" mà quy tội cho người khác... không phải tác phong của người chủ mẫu. Hơn nữa, Mộc Lan nói đúng. Từ viện Sương Hằng đi nhà xí ở hành lang sau, không cần đi qua thư phòng của nàng.

Hắn không hoàn toàn tin Mộc Lan, nhưng lập luận của nàng hợp lý hơn lời buộc tội của Liễu Nhu. Hơn nữa, hắn nhìn thấy sự thú vị trong cách nàng đối đáp. Một con mèo nhỏ có vẻ không hề đơn giản.

- Việc này tạm gác lại. Tìm chiếc trâm trước đã.

Lãnh Phong phất tay, kết thúc cuộc đối chất. Hắn không mắng Liễu Nhu, nhưng rõ ràng là không ủng hộ nàng ta trong vụ này.

Carrot Và Tịch Dương

Liễu Nhu tức đến tái mặt, siết chặt chiếc quạt trong tay. Kế hoạch nhỏ lại thất bại! Và càng căm ghét Mộc Lan hơn vì dám dùng lý lẽ "nhà xí" để làm bẽ mặt nàng ta trước mặt Lãnh Phong và các thê thiếp khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộc Lan vẫn giữ vẻ mặt sợ hãi và "may mắn thoát nạn", lui về một bên. Trong lòng, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vừa vượt qua một cửa ải. Nhưng sự chú ý của Lãnh Phong...

"Hắn đã bắt đầu nhìn ta khác rồi," nàng nghĩ thầm. "Hắn không còn coi ta là món đồ trang sức vô hại nữa. Hắn đang nghi ngờ."

Áp lực tăng lên gấp bội. Sự chú ý của Lãnh Phong còn nguy hiểm hơn sự ghen ghét của Liễu Nhu. Hắn là con cáo già, tàn độc và đa nghi. Chỉ một sơ hở nhỏ cũng đủ khiến nàng vạn kiếp bất phục.

Trong lúc Liễu Nhu đang sai người đi tìm chiếc trâm ở những nơi khác (vẫn khăng khăng rằng Mộc Lan đã giấu nó), Lãnh Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi. Hắn quay sang nói với quản gia về một vài công việc bên ngoài phủ.

- Nhớ chuẩn bị đầy đủ. Cuộc gặp ngày mai rất quan trọng. Ta đã dặn về... biểu tượng đó rồi chứ?

- Dạ, bẩm gia chủ, nô tài đã cho khắc lại đúng như ngài dặn. Không sai một nét.

Người quản gia đáp.

- Tốt. Đừng để xảy ra sai sót.

Lãnh Phong dặn dò, tay vô thức chạm vào một chiếc nhẫn khắc hình đặc biệt trên ngón áp út. Đó là một biểu tượng rất kỳ lạ, Mộc Lan chưa từng thấy bao giờ. Nó không phải hình rồng phượng hay hoa văn cung đình thông thường. Nó là một hình tròn với các đường nét đan xen phức tạp, trông như một loại mật mã nào đó.

"Biểu tượng? Khắc lại?" Mộc Lan đứng gần đó, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn trong tích tắc. "Liên quan đến 'cuộc gặp ngày mai' quan trọng? Có phải là dấu hiệu bí mật của mạng lưới đó?"

Trái tim nàng đập nhanh hơn. Liệu đây có phải là manh mối đầu tiên về những "vị khách bí mật" của hắn? Cái biểu tượng đó... cần phải tìm hiểu.

Lãnh Phong nói xong, quay người bước đi. Hắn dừng lại ở cửa sảnh, liếc nhìn Mộc Lan lần cuối. Ánh mắt không còn sự thờ ơ hay nhàm chán, mà thay vào đó là một tia suy tính lạnh lẽo, như đang cân nhắc một ván cờ mới.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com