Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 160: ý chí Vực Sâu



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

- Tình huống của ngươi thế nào? Có muốn đánh tiếp không?

Trọng tài đầu tiên là khẽ thở phào rồi nhìn Nạp Lan Uy hỏi. Tên này tuy bề ngoài hoàn hảo, tứ chi đầy đủ chỉ có chút da thịt tổn thương nhưng lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương không nhẹ. Điều này làm trọng tài vô cùng đau đầu lo lắng, xung đột giữa hai nhà lại leo thang rồi. Chỉ là chiến đấu giao lưu thôi mà, sao phải đánh tới tình trạng này chứ?

- Đương nhiên là tiếp tục!

Nạp Lan Uy dùng tay lau máu trào ra khỏi khóe miệng, đau đến nhe răng trợn mắt:

- Thằng nhãi này, mới chuẩn tá thôi mà lợi hại như vậy! Thật quá trâu bò!

Mình suýt thì bị một tên đã phế mất một tay đánh xuống lôi đài.

Thạch Yên ở dưới đài nhíu mày khó chịu nhìn Trương Kiệt:

- Đầu óc ngươi bị vào nước à? Chỉ là thiếu tá cấp S mà thôi, ta có thể giải quyết nhẹ nhàng, ngươi có cần phải làm đến mức vậy không, không muốn sống nữa à?

- Không phải đầu của ta vào nước mà là ngươi coi thường đối thủ của chúng ta.

Trương Kiệt sau khi xuống lôi đài thì lập tức tiêm thuốc hồi phục, hắn vừa chữa thương vừa nói chuyện:

- Ta hai ngày trước đã nói rồi, đối diện có Đại Phật áp trận, chính là chủ tướng Lâm Duệ của họ. Video chiến đấu giả lập ngươi cũng đã thấy, hắn liên tục đánh bại ta, mỗi lần đều chỉ dùng một đao, người này đao nhanh đến khó tin nổi, thực lực thâm sâu khó lường, một mình Cố sư huynh chưa chắc đã thắng được đâu.

Chủ tướng của trường Vị Lai Khoa Đại là Long Quyền Cố Chân Vinh. Người này nghe vậy không khỏi nhíu mày nhìn Trương Kiệt:

- Trương Kiệt, ngươi không sao đấy chứ? Chúng ta đã phân tích video rồi, hai vị lão sư cũng suy đoán là tên kia dùng hack, theo lẽ thường thì cấp đại úy không thể ra đao nhanh như vậy được.

Trương Kiệt võ đạo mạnh như nào chứ? Dù là võ đạo, phản ứng đối địch hay kinh nghiệm thực chiến, Trương Kiệt đã không thua gì hắn. Trong thế giới giả lập, coi trọng kỹ xảo chiến đấu hơn hẳn. Dưới tình huống bình thường, dù có là đội trưởng của bọn họ, người sắp vào cấp 5 – Long Thuế, thiên phú đến gần “truyền kỳ” nhất, cũng không thể nhanh chóng đáng bại Trương Kiệt. Mấu chốt là đao kia nhanh đến không hợp lý lẽ, một phần ngàn giây xuất đao thành công, vượt qua gấp chục lần đao nhanh nhất từng có ở cấp đại úy!

Trương Kiệt sắc mặt âm trầm đi về phía khoang chữa thương:

- Ta không cảm thấy như vậy. Hắn chắc chắn không dùng hack, hắn là chủ tướng. Cố sư huynh đừng khinh thường, nếu không sẽ hối hận đấy.

Hắn sau trận chiến đó có tán gẫu với Hạ Mạt Thiển Niệm, biết được Xích Lôi Cửu Trảm của Hạ Mạt Thiển Niệm là Lâm Duệ dạy. Có thể thấy được tên kia đã luyện Xích Lôi đao đến cấp đại tông sư, để đao pháp này nhảy vọt!

Chính Trương Kiệt cũng hoài nghi rất lâu, phân tích đi phân tích lại ba video kia, hắn cho rằng đao quang Lâm Duệ chém ra mang theo một loại “vận” kỳ dị, rất khó giải thích.

Thạch Yên không khỏi nhíu mày nhìn về thiếu niên đang nâng đao ở đối diện. Lâm Duệ này chính là thiếu niên thiên phú “thánh điện” mà Phí Vân Lai nói. Trương Kiệt trong thế giới giả lập không thể ngăn được một đao của người này? Đao này nhanh đến một phần ngàn giây, có thể được sao?

Thạch Yên cảm giác rất hoang đường, nhưng lý trí của nàng lại đánh giá Trương Kiệt nói là sự thật. Hôm trước trong phòng Trương Kiệt, Thạch Yên chính mắt nhìn thấy Trương Kiệt suy sụp tinh thần, hẳn là bị Lâm Duệ đả kích.

Tên kia cả ngày đánh giả lập chiến, kinh nghiệm phong phú, có thể nhận biết đối thủ có dùng hack hay không. Vấn đề là nếu đao tốc của Lâm Duệ quả thật như Trương Kiệt nói, thì ngay cả Long Quyền Cố Chân Vinh cũng có thể không phải là đối thủ của Lâm Duệ! Mà trường đại học Minh Đức xếp người này ở vị trí chủ tướng! Biết đâu không phải trường đại học Minh Đức bỏ vị trí chủ tướng mà là họ cho rằng ba thành viên kết đan lực chiến đều không bằng Lâm Duệ? Chỉ có cấp 4 kim đan bên mình mới đáng làm đối thủ của đối phương?

Thạch Yên không khỏi nheo mắt lại, không những không giận mà còn cười. Từ khi ra giang hồ đến giờ, nàng chưa bao giờ khinh thường người khác, hôm nay lại bị người khinh thường. Nàng lập tức nhảy vọt lên lôi đài.

Thạch Yên cầm kiếm bên hông, lạnh lùng nhìn Nạp Lan Uy, trong mắt tràn ngập chiến ý và lửa giận. Nàng sẽ giết xuyên những người này, để xem Lâm Duệ kia đến cùng mạnh như nào.

- Mời hai vị chú ý thanh âm đếm ngược.

Trọng tài nhìn chiến ý ngưng đọng như hóa thành thực chất của Thạch Yên, mà đau đầu không thôi, thầm nghĩ sao hôm nay lại xui xẻo nhận việc này chứ?

Khi đếm ngược kết thúc, chiến đấu bắt đầu, kiếm quang Thạch Yên từ xa chém đến Nạp Lan Uy.

Nạp Lan Uy phản ứng cũng rất nhanh, khi đếm ngược kết thúc, thân hình như quỷ mị biến hóa. Hắn dùng chiến thuật cố định, cố gắng kéo dài tiêu hao để Phương Nhiễm Nhiễm thấy được kiếm pháp của Thạch Yên.

Nhưng kiếm này của Thạch Yên quá nhanh, Nạp Lan Uy vẫn không thể hoàn toàn tránh được, ngực bụng của hắn bị chém trúng, kiếm khí kia còn vào thịt gần một tấc!

Nạp Lan Uy sắc mặt trắng bệch, hắn liên tục né tránh nhưng không hoàn toàn tránh được, rất nhanh đã bị Thạch Yên dồn đến góc lôi đài! Thiếu nữ trước mặt hắn, mạnh đến không tưởng tượng nổi! Nạp Lan Uy dù bị nội thương, thân pháp chịu ảnh hưởng chỉ còn bảy phần mười ngày thường, nhưng hắn là cấp 4, lại bị Thạch Yên cấp 3 ép đến mức thảm như này.

Phương Nhiễm Nhiễm ở dưới lôi đài cau chặt mày lại:

- Kiếm pháp thật quái dị!

Nàng trước đó đã xem rất nhiều video chiến đấu, nhưng những video đó bị quẫy nhiễu, sai lệch rất nhiều, không hoàn toàn thể hiện kiếm thuật của Thạch Yên.

Lúc này Phương Nhiễm Nhiễm quan sát lôi đài cảm giác vô cùng quái dị. Thạch Yên giống với đang múa kiếm, kiếm khí tung hoành như có tiên nhân dẫn đường, siêu phàm thoát tục, như mộng như ảo. Vấn đề là kiếm của nàng ta rõ ràng không phải thẳng tắp nhưng còn nhanh hơn thẳng tắp, giống như phù hợp đạo lý thiên địa nào đó vậy. Tốc độ của nàng ta cũng rất nhanh, từng kiếm đâm ra nhanh hơn cực điểm thị lực, không thể nhìn rõ.

Nạp Lan Uy nỗ lực ngăn cản thêm hai kiếm nhưng đã bị Thạch Yên chém bị thương cổ tay.

- Đây chính là lý do nàng ta được gọi là Tiên Kiếm, phiêu miểu khó lường.

Phí Vân Lai hai tay ôm ngực nói:

- Người học vật lý đều biết, hình cầu trượt, đi đường cong nhanh hơn đường thẳng.

Hắn trông thấy Dư Phỉ Thúy nhìn chằm chằm mình, sờ mũi nói:

- Ta không nói đùa đâu. Tình huống của Thạch Yên là phù hợp với ý chí Vực Sâu. Mọi người đều biết, ý chí Vực Sâu vặn vẹo thế giới, chế tạo ra quy tắc Thiên Cực tinh. Thạch Yên tu hành kiếm thuật và công pháp đến giờ không có ai biết, hiệp hội võ đạo Liên Bang cũng không ghi lại, nhưng hiện giờ có thể suy đoán, Thạch Yên rất có thể đạt được cơ duyên lớn, đật được bí võ kiếm thuật của một vị Vực Sâu cổ đại. Kiếm của nàng ta được ý chí Vực Sâu tiếp sức, uy lực đương nhiên khó tin được, sở dĩ video chiến đấu không lưu lại được cũng là bởi vì Vực Sâu vặn vẹo.

Lâm Duệ nghe vậy không khỏi chấn động tâm thần, Vực Sâu cổ đại sao?

Thiên Cực tinh có thể tra cứu đến 50 vạn năm trước, lúc đó từng xuất hiện rất nhiều Vực Sâu. Những người này đứng ở đỉnh cao Thiên Cực tinh, vĩnh hằng bất diệt, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà biến mất trong sông dài lịch sử.

Để cho người ta ngạc nhiên là năm vị Vực Sâu hiện giờ luôn nỗ lực xóa bỏ toàn bộ truyền thừa, thậm chí là vết tích trong lịch sử của những vị Vực Sâu cổ đại đã biến mất. Nhưng luôn có người còn sót, ương ngạnh sinh tồn, tranh đấu không ngừng cùng Vực Sâu hiện tại của Thiên Cực tinh.

Lâm Duệ lúc này lại để ý đến ý chí Vực Sâu trong lời Phí Vân Lai. Hắn không khỏi nhớ đến cảm giác lúc chém ra Bạt Dương trảm. Thời điểm đó có chút giống với Thạch Yên bây giờ, hắn rõ ràng cảm giác được đao của mình phù hợp một loại quy tắc nào đó trong thiên địa, được nó tiếp sức nên nhanh hơn, không thể suy đoán!

Ngay khi Lâm Duệ thất thần, chiến đấu trên lôi đài đã kết thúc.

Nạp Lan Uy không thể đạt được mục đích tiêu hao Thạch Yên, đôi bên giao thủ không đến 12 giây, kiếm của Nạp Lan Uy đã bị đánh bay, đồng thời cổ họng bị kiếm chỉ vào.

Khi hắn xuống dưới đài có chút thất hồn lạc phách. Hắn còn tưởng rằng mình có thể tiêu hao Thạch Yên, kết quả là dùng toàn lực cũng không chạm được vào góc áo của đối phương. Trong lòng hắn dâng lên không cam, thầm nghĩ mình luyện tập không ngừng nghỉ cả năm trời, chỉ làm được như vậy sao? Mình xứng đáng với Triệu sư huynh sao?

Lúc này Phương Nhiễm Nhiễm chạy tới vỗ lên vai hắn:

- Đi! Chỉ là thua một trận thôi mà, cũng không phải trời sập xuống, vừa rồi đánh không kém, ngươi đã giúp ta thấy rõ kiếm của nàng, ta sẽ để quản lý Dư tăng thêm đồ ăn cho ngươi!

Nàng mang theo đao, động tác lưu loát nhảy lên lôi đài, đứng phía trước Thạch Yên.

Thạch Yên đánh giá Phương Nhiễm Nhiễm, khẽ nhếch miệng cười nói:

- Thấy rõ kiếm của ta sao, mạnh miệng nhỉ!

Phương Nhiễm Nhiễm sắc mặt lạnh nhạt:

- Đánh là biết, trọng tài tiên sinh, mời đếm ngược đi.

Lúc này dưới lôi đài, ở chỗ thang máy ào ào nhao ra một đám người.

- Là đội Thiên Kinh Vũ Đại, bọn họ cũng tới kìa.

- Là Ma Kiếm Bách Lý Vương và Ma Thủ Chân Tiếu Tiếu!

- Có gì kỳ quái chứ? Trước đó họ nghĩ Vị Lai Khoa Đại hành hạ người mới, không có giá trị theo dõi, giờ mới thấy thực lực đại học Minh Đức không kém!

- Hai người trước đó không tệ, không biết Phương Nhiễm Nhiễm này như nào, trước giờ chưa từng nghe đến tiếng tăm.

- A, đấy là tại ngươi không biết. Nàng quả thật không có danh tiếng gì trong giới võ đạo, nhưng lại nổi danh trong giới quyền quý căn cứ số 9.

- A, nhân khí lên cao rồi, đã quá 80 vạn người xem.

Khi mọi người đang bình luận, thanh âm điện tử đếm ngược kết thúc.

Chơp mắt này, keng một tiếng vang dội toàn trường!

Thạch Yên ánh mắt co rút lại đầy bất ngờ, kiếm của nàng bị Phương Nhiễm Nhiễm chặn lại!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an