Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 207:



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Duệ và huyết đao cơ một đường phi nước đại, thi thoảng quay lại ứng phó đao cương kiếm khí từ sau chém tới.

Nhưng động phủ Tần Ngạn này không lớn, bọn họ mới chạy ba dặm đã thấy một cửa đồng lớn ở bên trái. Tần Ngạn dù là nhân vật ba ngàn năm trước, nhưng động phủ này được bảo tồn hoàn chỉnh, không khí bên trong tươi mới, đường lối sạch sẽ, còn có nguyên thạch làm đen chiếu rọi, giúp động phủ sáng sủa, thấy rõ xung quanh.

Lâm Duệ có thể thấy biển hiệu “Quảng Tích Đường” trên trên cửa lớn.

Đám võ tu giang hồ đang đuổi theo phía sau khi thấy ba chữ này thì quần tình sôi trào. Ba chữ Quảng Tích Đường nghĩa là nhà kho.

Lâm Duệ và huyết đao cơ cùng một chỗ bổ xuống đao, ý đồ phá khóa, lao vào trước mọi người.

Nhưng ma long đã lại đến, nó vẫy đuôi đập hướng bọn họ.

- Cút đi!

Lâm Duệ sắc mặt xanh xám, chỉ đành kéo huyết đao cơ lui lại tránh xa. Huyết đao cơ ở sau hắn thì tay nổi gân xanh, hai mắt đầy tức giận. Con nghiệt súc kia còn tưởng là hai mươi ngày trước sao, giờ không cần Lâm Duệ hỗ trợ, mình nàng cũng dám đọ sức với nó. Hết lần này đến lần khác nó phá hoại bọn họ, coi bọn họ dễ bắt nạt sao?

Nhưng khi huyết đao cơ định xuất đao, Lâm Duệ đè tay nàng lại, hắn dùng đao ý mãnh liệt khóa chặt ma long, ra vẻ nghiến răng nghiến lợi lợi, căm tức nói:

- Ma long! Ta thấy ngươi đang tìm đánh đấy!

Ma long chỉ càng cạc cười đáp lại:

- Chỉ bằng ngươi sao?

Tìm bị đánh? Ai đánh được nó chứ? Thằng nhãi ranh kia sao, còn có con huyết đao cơ kia nữa à? Đao ý của hai người này đúng là rất mạnh, ma long không thể không thừa nhận thực lực hai người này hơn xa hai mươi ngày trước, nhưng còn chưa đủ đánh với nó đâu.

Nó vừa đề phòng một người một ma, chưởng lực vỗ mạnh xuống, đánh gãy khóa, đẩy văng cửa lớn mở ra, bỗng cả người ma long “Ầm” một tiếng bị đập bắn ngược về sau.

Đằng sau cửa lớn là đằng mộc màu đen, bọn chúng múa dây leo đập đến thân thể ma long, nện ngược thân thể khổng lồ của ma long về sau mấy chục trượng, đến khi đập vào vách đá mới dừng lại được.

Ma long trèo ra khỏi hố sâu trên vách đá, khóe miệng trào máu. Nó biết mình bị lừa rồi, trong lòng thầm mắng thằng nhãi ranh giảo hoạt, hai kẻ này dùng đao ý kiếm chế làm hắn lơ là.

Lâm Duệ thấy vậy thì cười vui, hắn đã nhắc nhở rồi đấy chứ, tại đối phương không nghe lời khuyên.

Lúc này đám người hô lên:

- Cẩn thận, là dây leo cấp 6 bậc vương!

- Lợi hại, là hai, không, ít nhất ba dây leo!

- Mọi người cùng lên, trong này chắc chắn có đồ tốt!

Phần lớn đám võ tu là lui lại. Nhưng những dây leo này không buông tha cho họ. Tốc độ và lực lượng của dây leo rất tốt, dù là ma long cấp 6 còn không tránh được nữa là đám võ tu cấp 4? Đám dây leo trảo rất chuẩn, nhanh chóng hút sạch máu thịt võ tu bị nó tóm lại.

Đoạn Bằng Hiên khi đến thì nhìn lướt qua giáo sư Hàn. Người này mặc chiến giáp rất giống thiên ma long giáp nhưng tạo hình mỹ quan hơn, đang trôi nổi giữa không trung.

Đoạn Bằng Hiên lập tức chắc chắn đối phương là giáo sư Hàn. Vì chiến giáp kia là kết tinh khoa học kỹ thuật của vực ngoại thiên ma. Theo như tin tình báo, người này tuy chỉ chuẩn cấp 6, nhưng có một bộ động cơ giáp quân đội, chiến lực chỉnh thể không kém hơn cấp 6 thượng vị, có thể trong năm phút bộc phát chiến lực, sánh ngang huyết thống bậc vương!

Giáp động cơ mạnh hơn thiên ma long giáp, nhất là mấy trăm năm qua, thiên ma cũng học tập phù trận của Thiên Cực tinh, áp dụng ưu khuyết. Nghe nói thiên ma long giáp cao cấp nhất thật ra là mua của vực ngoại thiên ma, chỉ làm chút chỉnh sửa bề ngoài.

Nếu như là ở nơi khác, Đoạn Bằng Hiên nhất định sẽ ra tay, liên thủ với Đô đại tiên sinh, bắt đối phương trước! Vấn đề là trong động phủ có vài kẻ đại địch làm Đoạn Bằng Hiên thấy kiêng kị.

Đoạn Bằng Hiên lạnh lùng chuyển tầm nhìn về hướng Quảng Tích Đường, không biết trong đó có gì? Nhưng hắn lập tức nhìn thấy Lâm Thập Nhị đang điều khiển phù văn phi châm. Chúng đang xuyên qua lưới dây mây, chui vào sâu trong!

Con ngươi Đoạn Bằng Hiên nhíu lại, ý thức được Lâm Thập Nhị định dùng thân pháp lách mình qua dây leo, trực tiếp dịch chuyển vào trong Quảng Tích Đường.

Lúc này không chỉ có hắn, Chu Trường Cung cũng nhận ra được, không thể kéo dài nữa nếu không thằng nhãi Lâm Thập Nhị chiếm tiên cơ mất. Hắn lập tức điều khiển diễm huyết phần long lao về phía trước, hai tay nắm lấy dây leo, mãnh liệt thiêu đốt. Diễm huyết phần long này dù chỉ là huyết thống bậc vương nhưng lại cao đến cấp 7! Đám dây leo không thể chống cự lại, đang bị thiêu đốt.

Con ma long cũng phản công, một trảo xé đi lưới dây leo!

Thái kim đao long theo sát Đoạn Bằng Hiên, hai tay mạnh mẽ chém đứt dây leo.

Hai người một rồng mạnh mẽ ra tay làm đám dây leo bị trọng thương, như rắn bị kinh động, dùng tốc độ nhanh nhất chui xuống lòng đất.

Nhưng Lâm Thập Nhị vẫn đi trước họ một bước, mượn dùng độn pháp và phi châm, đã vào trong rồi. Hắn đi thẳng tới bên một giá gỗ, chộp lấy một hộp hẹp dài.

Ánh mắt đám người phía sau tràn đầy sát khí.

Nhưng chớp mắt sau, bọn họ trông thấy Lâm Thập Nhị đập vỡ hộp gỗ, lấy ra một thanh phi kiếm sáng loáng. Trong mắt hắn tràn đầy vui mừng.

Ma long thấy vậy thì sững sờ đầy nghi hoặc:

- Lâm Thập Nhị, ngươi chạy nhanh như vậy là vì thứ này?

Nó nhìn thoáng qua, phát hiện trong Quảng Tích Đường bày đầy binh khí và tủ thuốc. Bên cạnh còn có phòng nhỏ, chất chứa lương thực, dầu muối… Nơi nay quả đúng là nhà kho, nhưng không phát hiện long huyết tri mệnh đan!

- Đương nhiên là vì vật này!

Lâm Duệ nhanh chóng cứa nhẹ ngón tay, nhỏ máu lên phi kiếm nhận chủ. Thanh phi kiếm này tên là Minh Gia, dù chỉ có hai thuộc tính quang lôi nhưng lại là cấp 6 bậc vương! Là thanh phi kiếm tốt nhất trong nhà kho này! Thuộc tính của nó không hoàn toàn thích hợp với hắn, nhưng uy lực hơn xa thanh phi kiếm cấp 4 trước đó. Hơn nữa sau này hắn có cơ hội đi Lạc Kinh, đổi thanh phi kiếm phù hợp bản thân sau.

Lâm Duệ mỉm cười nói:

- Nơi này có nhiều vũ khí tốt như vậy, có hơn hai trăm thanh, thấp nhất là cấp 4, cấp 6 cũng có mấy thanh, ma long ngươi cũng chọn một thanh đi.

Hắn không tham lam, chỉ cầm thanh tốt nhất này, lại chọn thêm hai thanh binh khí, một cho Vương Sâm, một cho Lâm Hi, còn lại không lấy nữa. Hắn cũng không ngốc, không muốn trở thành bia sống quá sớm.

Đám võ tu lúc này đang tranh cướp kịch liệt, hoặc là tranh đấu bên các giá binh khí, hoặc tìm tòi tủ thuốc. Nhưng không một ai dám đến gần Lâm Thập Nhị, họ đều thức thời giữ khoảng cách với Lâm Thập Nhị. Đám người này vừa chứng kiến vị Lâm phòng ngự sử rất hung tàn, biết được vị này tuy mới cấp 4 nhưng chiến lực rất cao, dễ dàng chém giết cấp 5, không dễ trêu chọc. Chỉ cần Lâm phòng ngự sử không quá tham, bọn họ cũng không muốn mạo hiểm tranh đoạt đồ với vị này làm gì. Binh khí cấp 6 vượt vương tuy tốt nhưng còn không đủ để họ liều mạng.

Ngay cả Đoạn Bằng Hiên và Chu Trường Cung cũng chỉ lấy mấy thanh, bọn họ cũng không muốn vì mấy thanh binh khí mà dây dưa với đám võ tu giang hồ.

Ma long nghe vậy thì chán nản, thầm nghĩ sao ngươi không nói sớm chứ! Biết sớm thì nó cũng không cần phải sốt ruột tranh đoạt, chịu oan mấy roi lúc nãy. Nó cúi đầu nhìn móng vuốt, phát hiện cay đắng. Binh khí tuy tốt nhưng nó không dùng được a…. Nhưng ma long vẫn lấy một thanh chiến đao cấp 6 bậc vương, nhét vào túi da bên hông, thầm nghĩ nếu sau này nó được Hóa Long lại, lại thành công thì sao?

- Bình long huyết tri mệnh đan ở đâu? Nó nằm ở đâu trong động phủ này?

Chu Trường Cung trực tiếp đe dọa Lâm Thập Nhị, hỏi.

- Ta làm sao biết được chứ, mà ta cũng không cần thứ này.

Lâm Duệ thần sắc ung dung tự nhiên khống chế thanh Minh Gia. Hắn vừa thích ứng phi kiếm cấp 6 vừa nói:

- Ở đó không phải có tủ thuốc sao, ngươi tìm thử xem.

Đoạn Bằng Hiên và Chu Trường Cung vẫn luôn chú ý đến tủ thuốc.

Đám võ tu giang hồ tranh đoạt càng lúc càng kịch liệt, bọn họ xô đổ không ít tủ thuốc.

Ngay lúc này, Đoạn Bằng Hiên trông thấy giáo sư Hàn đột ngột ra tay, chộp hướng một tủ thuốc.

- Hả?

Ánh mắt Đoạn Bằng Hiên lập tức chăm chú, tràn đầy sắc bén.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an