Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 313:



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lúc này Phương Nhiễm Nhiễm liền đứng ngoài sân nhỏ, vừa tức giận vừa kinh ngạc nhìn trung niên mặt vàng đang quỳ bên cạnh. Đó là một võ tu, tuổi chừng 30, thân thể cường tráng khỏe mạnh, ánh mắt sáng ngời, sắc bén kiên định.

Phương Nhiễm Nhiễm biết Úc Văn Đan này nhất định là tử sĩ Tấn gia phái tới, mục đích là để khóa chặt ngự sử trung thừa Triệu Dương. Dựa theo quy củ triều đình, nếu quan lớn trong triều nghi là vực ngoại thiên ma thì nhất định phải xin nghỉ ở nhà, chờ triều đình tra xét kiểm nghiệm. Điều này nghĩa là ngự sử trung thừa Triệu Dương không thể sử dụng quyền lực của mình, chỉ có thể bị nhốt trong phủ ngồi chờ chết.

Phương Nhiễm Nhiễm thật không ngờ Tấn gia tấn công nhanh như vậy, toàn thân không khỏi lạnh buốt.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Duệ và Mộng Vi Vân đã cùng nhau ra khỏi viện.

Mộng Vi Vân nhìn về trung niên mặt vàng, ánh mắt hoài nghi:

- Ngươi muốn cáo trạng ngự sử trung thừa Triệu Dương, nói ông ấy là vực ngoại thiên ma? Ngươi có biết trung thừa đã làm quan trong triều bao lâu rồi không?

Người này không chỉ là thủ lĩnh thanh lưu trong triều, còn là nguyên lão ba đời, đã trải qua ba đời hoàng đế, tư lịch sâu hơn rất nhiều quan lại trong triều.

- Đại nhân! Ngự sử trung thừa Triệu Dương đã làm quan 700 năm, chính là từ khi bắt đầu có vực ngoại thiên ma xâm nhập! Hơn nữa thảo dân còn có chứng cứ!

Úc Văn Đan không chút sợ hãi trước cái nhìn chăm chú của Mộng Vi Vân mà chắp tay trả lời. Sau đó hắn lấy ra một phần văn kiện từ tay áo, nâng lên trước người:

- Chỉ huy sứ đại nhân, thảo dân đã điều tra toàn bộ lý lịch của ngự sử trung thừa Triệu Dương, đã khoanh lại những điểm đáng nghi, trình bày rõ ở đây, xin đại nhân xem.

Mộng Vi Vân cau mày lại, sắc mặt trầm trọng tránh sang một bên. Nàng hiểu án này chắc chắn sẽ khuấy lên phong ba trong triều. Giờ tâm tình của nàng vô cùng phức tạp, nàng và sư tôn vì muốn chỉnh đốn triều cương, đã mấy lần liên thủ với thanh lưu, hai bên bắt đầu ăn ý, đang dần hợp tác.

Lúc này Lâm Duệ vừa lên đến chức chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, thêm vào một vị ngự sử trung thừa bị án sát sứ Sa Châu liên lụy, đã bị cách chức sung quân. Đây là thời điểm tốt để bọn họ hành động, kết quả lại tuột xích bất ngờ, Triệu Dương, thủ lĩnh thanh lưu trong triều lại dính phải việc này.

Mộng Vi Vân rất mong Triệu Dương không có vấn đề gì, nhưng cũng không muốn vực ngoại thiên ma đưa tay vào chức cao trong triều Đại Tống. Nếu Triệu Dương thật sự là vực ngoại thiên ma, như vậy đây chính là đại án vực ngoại thiên ma hiếm thấy từ trước tới giờ!

Triệu Dương nổi tiếng là quan liêm khiết, đảm nhiệm ngự sử trung thừa đã 120 năm, môn sinh đệ tử trải khắp thiên hạ, nếu vị này xảy ra chuyện như vậy phe thanh lưu sẽ bị đả kích nặng nề. Sư đệ Lâm Thập Nhị đảm nhiệm án này cũng sẽ bị thanh lưu chống lại, coi là kẻ thù.

Mộng Vi Vân vốn định mở miệng chỉ điểm, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, sư đệ giờ đã là chỉ huy sứ, mình không thể làm mất mặt sư đệ trước mặt người ngoài được. Cứ chờ xem sư đệ xử lý việc này như nào, nếu có điểm không ổn thì mình nhắc nhở sau chưa muộn.

Lâm Duệ thì đầy khác lạ nhìn Triệu Doanh Hư. Nàng này cao hai mét mốt, dù mặc nam trang nhưng gương mặt vô cùng xinh đẹp, đến mức khuynh quốc khuynh thành. Dáng người yểu điệu thướt tha, toàn thân tỏa hương thơm nhè nhẹ, hình nhưẩn chứa lực mê hoặc. Cho dù dùng thẩm mỹ nhân loại Địa Cầu thì nàng cũng rất đẹp. Đáng tiếc nàng ta quá cao, hơn hai mét, không phải sở thích của Lâm Duệ, hắn ưa thích vẻ đẹp của Mộng Vi Vân, Cơ Tuyết Oánh hơn…

Vấn đề là Lâm Duệ nhớ đến một câu thơ: Nhiễm nhiễm kỷ doanh hư, trừng trừng biến kim cổ. Mỹ nhân thanh giang bạn, thị dạ việt ngâm khổ.

Nếu như Triệu Dương là Lệnh Hồ Minh Đức, vậy thì Triệu Doanh Hư này liệu có phải là dị thể của Phương Nhiễm Nhiễm không?

Hắn không chút biến sắc dạo bước tới trước trung niên mặt vàng, đón lấy văn kiện. Hắn nhìn một lượt rồi nhíu mày nói:

- Trên văn kiện này đều là suy đoán, ngươi không có chứng cứ thực tế gì sao?

Trung niên mặt vàng khẽ liếc nhìn Triệu Doanh Hư bên cạnh. Chứng cứ trong tay họ là gốc hủ long cô biến dị, họ còn chờ xem phản ứng của Lệnh Hồ gia, xem có biết điều không. Hắn cúi đầu thi lễ với Lâm Thập Nhị:

- Thảo dân tuy không có chứng cứ xác thực nhưng Triệu Dương quả thật đáng nghi, trong đơn kiện, thảo dân ghi lại mười ba việc trong cuộc đời người này liên quan đến thiên ma, còn có hai vực ngoại thiên ma đang ẩn thân ở Triệu gia nữa, đại nhân chỉ cần sai người bắt họ, truy tra là có thể thu được manh mối, để thiên ma này lộ nguyên hình.

Phương Nhiễm Nhiễm sắc mặt trắng bệch, chắp tay với Lâm Thập Nhị:

- Đại nhân, tổ phụ đã vì Đại Tống vất vả cả đời, trải qua ba triều, bách quan sĩ tử trong triều khi nhắc đến tổ phụ, ai không nói rằng là đức cao vọng trọng chứ? Thiên tử và Thần Sứ còn hết sức tín nhiệm, giờ tên khốn này dám ngậm máu phun người, nói tổ phụ là vực ngoại thiên ma chẳng phải là chuyện hoang đường sao? Đây rõ ràng là hạng người gian tà dụng ý khó lường, định công kích mưu hại tổ phụ, xin đại nhân minh giám.

Lâm Duệ nghe vậy khẽ mỉm cười. Thầm nghĩ nếu Triệu Doanh Hư này là Phương Nhiễm Nhiễm thì quả không hổ là nàng. Cô nàng này phản ứng rất nhanh, trước tiên kéo tới tranh giành trong triều, sau đó giải vây cho tổ phụ.

Lâm Duệ sau khi nghe xong cũng không đưa ra kết luận gì, chỉ lạnh lùng nhìn trung niên mặt vàng:

- Ngươi tên là Úc Văn Đan đúng không? Theo luật Đại Tống, dân kiện quan như con giết cha, phạt 50 trượng trước, ngươi là võ tu cấp 5, lại phạt thêm 200 trượng, dù thắng cũng phạt đi xa hai mươi vạn dặm, ngươi có rõ không?

Bất kể người này có mục đích gì, cứ đánh trước đã rồi tính!

Trung niên mặt vàng sắc mặt hơi trầm lại, sau đó cắn răng nói:

- Thảo dân biết rõ!

Theo như họ tìm hiểu, chỉ huy sứ mới nhận chức này là người cương trực công chính, vô cùng căm ghét thiên ma, không chỉ tàn sát toàn bộ yêu ma trong quận Vọng Thành, còn truy tra vực ngoại thiên ma, mấy vụ đại án đẩy xuống tổng đốc Sa Châu, là ác quan điển hình. Đưa phần đơn kiện này lên Lâm Thập Nhị chắc chắn không sai, có thể giúp họ thu được lợi ích lớn nhất. Đây là một mũi tên bắn hai chim, không chỉ có thể đả kích Triệu Dương mà còn châm ngòi mâu thuẫn giữa Thần Sứ thứ ba và thanh lưu.

- Hiểu rõ là tốt rồi! Mang xuống, đánh 250 trượng trước, ở đây không có hình trượng thủ, Nhập Thất ngươi làm đi, đến dịch thừa mượn quất trượng đi.

Hắn nhắn tin cho Vương Sâm: Đánh chết!

Vương Sâm chắp tay tuân mệnh, cùng mấy tên thân vệ kéo trung niên mặt vàng đi hành hình.

Trong lòng của hắn cũng rất cảnh giác, mặc dù Vương Sâm không xác định được Triệu Dương có phải là Lệnh Hồ Minh Đức không, nhưng chuyện liên quan đến Phương Nhiễm Nhiễm, bà chủ nhỏ của họ, không thể không thận trọng. Hơn nữa Phương Nhiễm Nhiễm đối với bọn họ như nào chứ? Vương Sâm biết mình và Lâm Duệ có thể an ổn phát triển kiếm tiền, một phần dựa vào Phương gia, Phương Nhiễm Nhiễm che chở, cho nên hắn ra tay độc ác, mỗi trượng đánh xuống huyết nhục tung bay.

Phương Nhiễm Nhiễm trông thấy cảnh này thì vừa hả giận vừa lo lắng, nàng vô cùng thần khẩn hành lễ với Lâm Thập Nhị, lại định giải thích giúp tổ phụ nhưng hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, thanh âm không chút khách khí:

- Triệu tiểu thư, bản quan thân mang trọng trách của thiên tử và các vị Thần Sứ giao cho, đảm nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, đương nhiên phải đảm bảo công bằng, vì triều đình thứ gian trừ ma! Cây ngay không sợ chết đứng, tổ phụ của ngươi nếu không phải vực ngoại thiên ma thì có gì phải lo chứ? Án này có phải là do gian tà đổ tội hãm hại như ngươi nói hay không thì bản qua sẽ tự tra, không cần tiểu thư lên tiếng nữa.

Phương Nhiễm Nhiễm nghe vậy mà thầm tức, Lâm Thập Nhị này quả đúng như lời đồn, vô cùng cứng rắn, tài năng sắc bén, rất khó đối phó.

Vương Sâm sau khi quất 250 trượng xong thì kéo Úc Văn Đan quay lại, người này đã máu thịt be bét, thoi thóp. Hắn khẽ vuốt mũi, xấu hổ chắp tay nói với Lâm Duệ:

- Đại nhân, thuộc hạ lần đầu làm việc này, ra tay không phân biệt nặng nhẹ, không ngờ hắn là võ tu cấp 5 mà thân thể lại yếu như vậy.

Lâm Duệ phẩy tay áo, tiếp tục hỏi Úc Văn Đan.

- Không sao! Úc Văn Đan, ngươi nói ngự sử trung thừa Triệu Dương là vực ngoại thiên ma, tên thật là Lệnh Hồ Minh Đức, như vậy sao ngươi biết được điều này?

Úc Văn Đan giờ thất khiếu chảy máu, khí tức suy yếu, thầm nghĩ thân binh của Lâm Thập Nhị ra tay quá tàn nhẫn, suýt thì đánh chết hắn. Nhưng người này chưa quen nghiệp vụ, đánh nặng chút cũng có thể hiểu được.

Hơn nữa vừa rồi hắn cũng nghe được, Lâm Thập Nhị rất không khách khí với Phương Nhiễm Nhiễm, người này hẳn là sẽ xử công bằng. Hắn cố lên tinh thần nói:

- Đại nhân, trong đơn kiện, ta có nói đến ngẫu nhiên phát hiện hai vực ngoại thiên ma ẩn nấp trong Triệu phủ. Ta nghe lén bọn họ bàn luận, nói Triệu Dương là Lệnh Hồ Minh Đức, hai người này tuổi tác giống nhau, cảnh giới võ đạo giống nhau, đều cùng ở trạng thái gần đất xa trời.

Lâm Duệ nghe vậy cười lạnh, quay lại nhìn Mộng Vi Vân:

- Sư tỷ, xin hỏi sư tỷ có hiểu ngôn ngữ vực ngoại thiên ma không?

Mộng Vi Vân chưa hiểu rõ ý nhưng vẫn trả lời thành thật:

- Có thể nghe hiểu một chút nhưng không nhiều.

Lâm Duệ lại hỏi tiếp:

- Như vậy, khi nói về một vị võ tu cấp 8, vực ngoại thiên ma liệu có nói chuyện với nhau không?

Mộng Vi Vân nhíu mày, bừng tỉnh:

- Hẳn là không. Theo ta được biết, giữa thiên ma có biện pháp thông tin vô cùng bí mật, mượn cơ quan thuật chúng ta chưa biết rõ, vô cùng thần dị, có thể hoàn thành giao lưu trong đầu.

- Đúng vậy. Ngươi này chỉ là người thường, vậy mà biết được tin quan trọng từ miệng hai vực ngoại thiên ma, quá quái lạ a? Mà sao hắn biết hai người kia là vực ngoại thiên ma?

Lâm Duệ khẽ cười đáp. Giờ trong lòng hắn đã sinh sát ý, hắn nghi hai người đối phương nói rất có thể là Triệu Ngạn và Nạp Lan Uy! Vì thế manh mối vụ án này không thể tra được! Hôm nay hắn phải đè xuống vụ án này nếu không hai vị học trưởng này chết chắc, lại sẽ ảnh hưởng đến Phương Nhiễm Nhiễm và Lệnh Hồ Minh Đức!

Úc Văn Đan vẻ mặt chăm chú nói:

- Đại nhân, việc này cũng có lý do. Thảo dân là thương nhân bán thuốc, thường xuyên tiếp xúc vực ngoại thiên ma nên nhận ra hai người này, đồng thời cũng từng mua thuốc của họ, đi bán các nơi nên học được ngôn ngữ thiên ma.

Bọn họ trước đó đã chuẩn bị ứng phó với đủ các loại tình huống, giờ chỉ cần đơn giản luận tội cho Triệu Ngạn và Nạp Lan Uy trước, sau đó thuận thế kéo đổ Triệu Dương!

Lâm Duệ lười không thèm để ý, chắp tay với Mộng Vi Vân:

- Sư tỷ, người này có chút khả nghi! Trước khi lập án chúng ta nên kiểm tra xem kẻ này có phải là vực ngoại thiên ma không, ta còn chưa quen thuộc kinh thành, chưa chính thức tiếp quản Thứ Gian Cục nên làm phiền sư tỷ để người Thứ Gian Cục tới đây dẫn kẻ này vào nhà giam. Vừa vặn hai ngày nữa Vương Nhập Thất đi ngự sử đài làm thiên ma trắc, đến lúc đó cùng kiểm tra luôn.

Úc Văn Đan nghe vậy thì hơi biến sắc, có chút bất ngờ. Phản ứng của Lâm Thập Nhị nằm ngoài dự đoán của họ. Muốn làm thiên ma trắc trước rồi mới lập án sao, người này cũng có một tay quan trường… Hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn là võ tu cấp 5, trước đó đã chuẩn bị cẩn thận, thiên ma trắc bình thường không làm khó được hắn, thêm vào hắn đã làm phẫu thuật lấy ra chip sinh vật, hiện giờ hắn giống y như đúc người Thiên Cực tinh.

Phương Nhiễm Nhiễm nghe vậy không ôm chút hy vọng nào. Nàng biết Tấn gia an bài người này đứng ra tố cáo thì đã chuẩn bị chu đáo, thiên ma trắc của ngự sử đài hẳn là không làm gì được.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an