Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 335: chó chết



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Trong Thứ Gian Cục, Lâm Duệ ngồi ngay ngắn ở chính đường, nhìn 3 thuộc hạ của mình: phó chỉ huy sứ Hình Hải, phó chỉ huy sứ Đàm Tượng Thăng, phó chỉ huy sứ Tôn Sĩ Trình.

Đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, nhưng lần này không chút vui vẻ. Chủ yếu là ba người này bất mãn với việc Lâm Hạo tự mình dẫn nhân mã bốn giám điều tra trang viên ngoại thành của Lạc Bân, một mình hưởng công lớn. Bọn họ cũng biết lúc này Lâm Hạo thành lập tổ chuyên án, kéo bọn họ vào là đẩy bọn họ đi trước, làm công cho hắn nên khó tránh khỏi có chút khó chịu.

Lâm Duệ hiểu được tâm tình của thuộc hạ nhưng vẫn không chút do dự phân công nhiệm vụ. Hình Hải phụ trách điều tra Võ Lâm Trực, Đàm Tượng Thăng phụ trách điều tra Kinh Triệu Phủ, còn Tôn Sĩ Trình phụ trách điều tra Hình Bộ.

Hình Hải tướng mạo mặt vuông chữ điền, trên mặt râu ria dày đặc, khi nghe xong nhiệm vụ Lâm Hạo phân phó thì tức giận đến râu trên mặt cũng run run. Võ Lâm Trực là chỗ nào chứ? Đó là một trong bốn cấm quân lớn của Lạc Kinh, số lượng binh lính cao đến hai mươi vạn, còn hung hãn hiếu chiến, là võ phu một lời không hợp rút đao đánh luôn!Tự mình dẫn đội đi điều tra Võ Lâm Trực, một khi làm không cẩn thận, dẫn phát binh biến thì hậu quả khó mà lường được!

Vấn đề là quan trên một cấp đè chết người, Lâm Hạo đã có chỉ lệnh của Thần Sứ Giám, Hình Hải muốn từ chối cũng không thể. Hình Hải biết vị chỉ huy sứ này mới nhận chức được hai ngày nhưng đã ngồi vững vị trí, mình muốn cứng chọi cứng thì chỉ tự chịu phần thua thiệt thôi. Ngoài ra bên phía Võ Lâm Trực cũng có không ít việc liên quan đến hắn, vạn nhất Lâm Hạo để người khác phụ trách, tra ra được điều gì thì cũng không hay. Hắn chỉ có thể tận lực xin người xin quyền từ Lâm Hạo, sau đó có chút nói móc, cười lạnh nói:

- Không ngờ đại nhân làm việc lôi lệ phong hành như vậy, còn rất biết thương xót thuộc hạ.

Lâm Duệ nghe vậy thì cười ha ha, thần sắc tự nhiên đáp:

- Lâm mỗ làm quan luôn cân nhắc hành xử đúng với bản tâm, trung với chuyện vua, cung kính sư trưởng, giao tiếp thành tín, hậu đãi thuộc hạ, cẩn thận xử lý. Các ngươi ở lâu cùng ta sẽ hiểu Lâm mỗ là người phúc hậu như nào.

Sau đó ánh mắt hắn tập trung nhìn 3 người bên dưới:

- Thần Sứ Giám cho chúng ta một tháng để điều tra vụ án này, cho nên các ngươi phải nỗ lực hết sức, không thể lười biếng chậm trễ! Thứ Gian Cục nhất định phải trong thời gian ngắn nhất bắt những người liên quan quy án. Nhất là những kẻ chủ mưu án này, trốn trong triều ta ăn cây táo rào cây sung, là sâu mọt đất nước, các ngươi phải trọng tâm điều tra ra, đuổi tận giết tuyệt, trả lại thanh minh cho triều đình, dù có vì thế mà triều đình thương gân động cốt cũng không tiếc!

Trong ba người, Đàm Tượng Thăng không khỏi nhíu mày nói:

- Chỉ có một tháng sao? Đại nhân, theo như tình huống hiện tại, án này liên lụy rất lớn, chỉ sợ trong thời gian ngắn không tra rõ ràng được, đại nhân, có phải nên xin thêm thời gian?

Thái độ của hắn với Lâm Hạo vẫn tương đối tốt. Dù cùng là nhận việc làm công cho đối phương nhưng cũng phải so sánh trước sau. So với Hình Hải phụ trách Võ Lâm Trực, Tôn Sĩ Trình phụ trách Hình Bộ, hắn phụ trách Kinh Triệu Phủ đơn giản hơn nhiều.

- Thiên tử và các vị thần sứ nói cho chúng ta một tháng nhưng ta xem ý của bọn họ là một ngày cũng không muốn chờ đợi.

Lâm Duệ bật cười nói:

- Giờ toàn bộ triều quan đang nhìn chằm chằm việc này, các ngươi đừng phụ lòng thánh thượng, cũng đừng để mất mặt Thứ Gian Cục!

Ba người này nếu không tra được thì là do năng lực bọn họ yếu kém, không liên quan gì đến hắn – Lâm Hạo! Hắn còn mong vụ án này kéo dài càng lâu càng tốt, như vậy có thể giúp sư tôn kiềm chế Hình Bộ và Kinh Triệu Phủ.

- Được rồi, cứ như vậy đi, làm phiền ba vị phó chỉ huy sứ nỗ lực.

Lâm Duệ bưng chén trà lên, ra hiệu các ngươi có thể rời đi được rồi.

Phó chỉ huy sứ Tôn Sĩ Trình lúc này nhíu mày lại nói:

- Đại nhân, ngài trước đó lệnh giám sát sử giám thứ 9 và thứ 10 điều tra chuyện phạm pháp mấy năm gần đây của Hàn Vương. Hai người bọn họ đến tìm bản quan, muốn bản quan thay họ đỡ lời, hai bọn họ có giao tình sâu đậm với Hàn Vương, quan hệ rất thân, dựa theo quy củ là nên tránh nhận điều tra, hai người họ muốn xin đại nhân chọn người tài khác nhận nhiệm vụ này.

Lâm Duệ uống một ngụm trà, mỉm cười nói:

- Tôn đại nhân, theo ta được biết, trước kia Thứ Gian Cục có án gì liên quan đến Hàn Vương đều là do hai người họ phụ trách đúng không? Có bao nhiêu án rồi nhỉ, Lý tiên sinh, làm phiền ngươi đến kho tài liệu tìm hồ sơ xem.

Lý Lập bên cạnh khẽ chắp tay tuân lệnh, đi ra bên ngoài.

Phó chỉ huy sứ Tôn Sĩ Trình thấy vậy không khỏi cười khổ:

- Lý sư gia không cần đi nữa, việc này ta nhớ rất rõ, hai năm gần đây có sáu án liên quan đến Hàn Vương, quả đúng là do hai người này phụ trách xử lý.

Lâm Duệ khẽ gật đầu, tiếp tục uống trà:

- Ngươi chuyển lời của ta cho hai người họ, để bọn họ nghĩ thật kỹ cho ta, bọn họ quan hệ thân mật với Hàn Vương như vậy thì sáu án này có nên điều tra lại hay không? Chuyện của Hàn Vương, ta cũng muốn có kết quả sớm chút, nếu không không chỉ Thứ Gian Cục này không có chỗ cho hai bọn họ, mà quốc pháp triều đình cũng đang chờ sẵn đấy!

Phó chỉ huy sứ Tôn Sĩ Trình nghe vậy vừa giận vừa kinh ngạc, đồng thời tâm tình trầm trọng. Lâm Hạo nói muốn xử lý hai thuộc hạ thân tín của hắn trước mặt mọi người, quả thật không để hắn vào mắt. Nhưng giờ hắn cũng không làm gì được.

Giám sát sử thứ 9 và thứ 10 vốn không để nhiệm vụ Lâm Hạo giao vào lòng, dự định kéo dài được càng lâu càng tốt. Lâm Hạo mới nhận chức, căn cơ chưa ổn, đến lúc đó họ lấy cớ không có bằng chứng xác thực, tên này có thể làm gì được họ? Đối phương có thần sứ thứ ba làm hậu thuẫn, bọn họ đang phục vụ thần sứ thứ hai a!

Vấn đề là giờ Lâm Hạo nhờ hai bản án thiên ma đã ngồi vững vị trí. Phiền toái hơn cả là Hàn Vương điện hạ hình như đắc tội với Triệu Dương. Theo như tin mới nhận, ngay xế chiều hôm nay, bảy mươi lăm vị ngự sử trình tấu lên Thông Chính Ty, vạch tội Hàn Vương áp bức dân lành, tự ý lập tư hình, dung túng tôi tớ vơ vét của cải dân lành, có âm mưu phản thần… đủ loại tội danh. Đã như vậy, nhiệm vụ Lâm Hạo đưa ra danh chính ngôn thuận. Nếu hai vị kia điều tra thì đắc tội Hàn Vương, không điều tra thì nếu để đám ngự sử biết được quần tình huyên náo, sẽ dẫn lửa Hàn Vương sang cả họ. Cho nên hai người này mới nhờ hắn xin giúp, muốn xin vị Lâm chỉ huy sứ giơ cao đánh khẽ. Nhưng Lâm Hạo vô cùng cường ngạnh để Tôn Sĩ Trình cảm thấy khó xử.

Hắn hiểu vị đại nhân này muốn ra tay với Hàn Vương, hai thủ hạ thân tín của hắn giờ chỉ có hai lựa chọn, một là đâm Hàn Vương, hai là chờ Lâm Hạo làm thịt cả họ lẫn Hàn Vương.

Hắn còn định nói tiếp nhưng Lâm Duệ đã đóng nắp chén trà chặn lời:

- Bản quan trăm công nghìn việc, Tôn đại nhân nếu như không có việc gì khác thì dừng ở đây thôi. Nhớ làm tốt việc ta đã giao.

Lý Lập lúc này ngoài cười trong không cười, đưa tay làm thủ thế xin mời:

- Mời Tôn đại nhân.

Tôn Sĩ Trình không thể làm gì khác, chỉ đành chắp tay cáo lui.

Lâm Duệ quả thật sự vụ bận rộn, một khắc cũng không dừng được, quả thật không phải nói phét. Sau khi Tôn Sĩ Trình rời đi, hắn mang theo Cơ Tuyết Oánh đi tới Thần Ngục Ty.

Lâm Duệ rất muốn biết vì sao đám nghịch tặc này lại ám sát mình? Mình đắc tội họ lúc nào, là vì Viên Thành Khải sao? Nếu như là vì Viên Thành Khải, thì đối phương với họ có quan hệ như nào?

Ngay khi Lâm Duệ vào Thần Ngục Ty, hắn trông thấy đám ngục tốt đang kéo xềnh xệch Viên Thành Khải ra khỏi phòng giam, kéo lê đi kéo chó chết. Viên Thành Khải giận quá chửi um:

- Các ngươi làm gì vậy? Còn ra thể thống gì chứ? Viên mỗ tuy là tội quan bị miễn chức nhưng cũng là sĩ phu, sao các ngươi dám đối xử như vậy?

Hắn trông thấy Lâm Hạo đang tới gần, mắt trừng lên như muốn rách mí mắt:

- Lâm Hạo, ngươi dám làm nhục Viên mỗ như này sao, ngươi không sợ bị quần thần vạch tội sao?

Hành vi của người này đang khiêu khích triều chính!

Lâm Duệ khẽ nhướng mày, thầm nghĩ thật đúng lúc, hắn lập tức sải bước tới gần.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an