Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lý Hàng Long: Tiểu Duệ, tin tình báo này vô cùng quan trọng, ta sẽ ghi công 9X cho ngươi nhưng nhớ giữ bí mật, không được để lộ chuyện này ra ngoài.
Lý Hàng Long thầm nghĩ bên Đông Á giờ cũng biết được, cảm giác như nuốt phải một con ruồi vậy. Nhưng không sao khác được, Chu Vân Phi là học trò của Từ Mộng Nhiên. Lão cáo già họ Từ kia đã sớm phát hiện manh mối, đầu tư trước cả hắn!
Từ Mộng Nhiên: Không sai! Tiểu Duệ cung cấp tin tình báo vô cùng quan trọng, trợ giúp chúng ta rất nhiều. Sau đó ngươi không cần làm gì, chú ý ẩn nấp, bảo vệ tốt bản thân.
Trong văn phòng trưởng công tác chính trị của mình, Từ Mộng Nhiên cũng khẽ thở dài, thầm nghĩ đáng tiếc chỉ có thể hợp tác cùng Lý Hàng Long, không thể ăn một mình. Trước đây hắn nếu sớm biết thân phận của Lâm Duệ thì liều mạng cũng phải đào đối phương về Quốc An Cục rồi.
Giá trị của Lâm Duệ không thể đánh giá! Quốc An Cục vì tìm hiểu vì sao các vị thần sứ tụ tập lại Lạc Kinh, hao phí vô số mà không thu hoạch được gì, thậm chí có ba điệp viên quan trọng suýt thì lộ thân phận. Nhưng với Lâm Duệ, người lãnh đạo Đại Tống tương lai thì chỉ cần hỏi một câu, hoặc lưu ý lắng nghe một chút là hiểu rõ.
Lâm Duệ lúc này thì không rảnh nhìn tin nhắn trả lời, giờ hắn đang chắp tay sau lưng, nhìn kỹ lão già gù lưng trước mặt.
- Về lý thuyết, các ngươi không có chút manh mối nào?
Lão già trước mặt hắn tên là Nguyên Chính Bình, là chủ nhân trước của Cơ Tuyết Oánh, chính là chủ nhân Nguyên gia.
Khi hắn dẫn theo Cơ Tuyết Oánh vào kinh thành, Nguyên Chính Bình vô cùng biết điều, không chỉ không đến đòi lại Cơ Tuyết Oánh, còn dâng lên trọng lễ với Lâm Duệ, chừng 8000 lượng hoàng kim, còn có đủ loại quà cáp, nói là cảm tạ hắn báo thù rửa hận cho con trai mình, giúp Nguyên gia trừ đi nội gian thiên ma. Nhất là sau khi Hàn Vương bị tóm, Nguyên Chính Bình còn dâng thêm không ít quà cáp.
Lâm Duệ thấy Nguyên Chính Bình biết điều như vậy thì cũng không bạc đãi, ngày thường rất chăm sóc việc kinh doanh của Nguyên gia. Lúc trước, thuyền buôn của Nguyên Chính Bình bị làm khó dễ, nói là có hiềm nghi thông ma, khóa lại ở cảng không được rời đi, Lâm Duệ nghe đến thì cho Vương Sâm thay mặt hắn đến chuyển lời, nói mấy câu với thị bạc ti và Hoàng Thành Ty ở địa phương phải xử lý công bình công chính, không được làm trái pháp luật, thế là hôm đó thuyền của Nguyên Chính Bình đã được rời cảng.
Nhưng hôm nay vị gia chủ Nguyên gia chạy tới cửa Hoàng Thành Ty chờ hắn, nói đồ vật ngày xưa Cơ Tuyết Oánh dùng ở Nguyên gia – như là chăn đệm, bàn giường, đao kiếm để luyện võ, toàn bộ đều biến mất. Những vật này vốn bị Nguyên gia cất trong nhà kho hít bụi, may là quy củ Nghiêm gia nghiêm ngặt, cứ ba ngày kiểm tra nhà kho một lượt để đề phòng hỏa hoạn nên kịp thời phát hiện sớm. Khi Nguyên Chính Bình biết tin này thì hốt hoảng không thôi, vội vã chạy tới thỉnh tội, còn áp giải mấy tên trông kho đi theo.
- Đúng vậy thưa đại nhân, chúng ta không có manh mối gì.
Nguyên Chính Bình đầu toát mồ hôi lạnh:
- Chúng ta thậm chí còn mời một vị thuật sĩ cấp 7 kiểm tra kho hàng, kẻ địch có thể ra vào theo đường tắt, đã hỏi hộ viện nhưng không tra thêm được gì.
Hắn biết chuyện này chắc chắn không đơn giản, là có kẻ muốn nhắm vào Lâm Hạo, nếu không sẽ không lấy đi vật dụng ngày xưa của Cơ Tuyết Oánh. Cho nên sau khi xảy ra chuyện, Nguyên Chính Bình không dám có chút chậm trễ nào.
Giờ vị Lâm đại nhân này danh tiếng cực thịnh trong triều Lạc Kinh, tương lai chỉ cần không xảy ra chuyện, gần như chắc chắn sẽ là thần sứ. Nghĩa muội của vị này cũng tiền đồ rộng lớn, mấy ngày trước đã được chuyển đến Thần Giám Cục, trở thành phó chỉ huy sứ, chuyên điều tra tài vụ vật tư trong Hoàng Thành Ty, quyền hành rất lớn. Mấu chốt nhất là Nguyên gia nhờ vào tầng quan hệ Cơ Tuyết Oánh mới kết nối được với hai vị đại nhân này, cho nên Nguyên Chính Bình thật sự không muốn thấy Cơ Tuyết Oánh xảy ra bất cứ chuyện gì. Hai vị đại nhân này giờ đã có thể giúp Nguyên gia gối cao vô lo trong vòng mấy trăm năm, nữa là tương lai.
Nguyên Chính Bình giờ vô cùng tiếc nuối, thầm nghĩ sớm biết như vậy thì đã tiêu hủy toàn bộ số đồ cũ đó đi. Chỗ đó giỏi lắm 100 lượng ma ngân, chính mình sao lại hành xử máy móc, để lại họa ngầm lớn như này chứ.
Lâm Duệ nghe vậy thì chắp tay sau lưng, cười lạnh:
- Chuyện này ngươi kiểm tra lại thật kỹ, những người kia có thể biết đâu là đồ của Cơ Tuyết Oánh, có thể thấy chắc chắn có nội ứng. Ngươi cứ tra bên trong trước đã, ta cũng sẽ phái người tới điều tra, sau khi điều tra rõ thì bẩm báo lại cho ta.
Hắn hơi liếc nhìn lại hoàng thành sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo.
Thượng Quan Thiên Di ở bên cạnh cau mày nói:
- Chủ nhân, mục đích kẻ này rất có thể là để quấy nhiễu Tuyết Oánh Hóa Long, ngăn cản nàng vào cấp 6. Đó là vật dụng hàng ngày của Cơ Tuyết Oánh, mang theo khí tức của nàng, rất có thể sẽ bị thuật sư lợi dụng.
Lâm Duệ lơ đễnh phẩy tay áo nói:
- Chắc là như vậy. Vấn đề không lớn, hôm nay chúng ta về phủ trước.
Cơ Tuyết Oánh dùng huyết mạch vượt đế xung kích cấp 6, bình thường nguy hiểm rất lớn. Giờ lại có thêm người định dùng tà thuật quấy nhiễu nữa, đúng là đâm trúng điểm yếu.
May mắn là Cơ Tuyết Oánh cũng là dị thể hành giả, mà Lâm Duệ hắn không chỉ là vực ngoại thiên ma, còn là Thần nắm giữ pháp môn thanh tịnh và Chiến Linh giới!
Ngay khi ống tay áo Lâm Duệ hơi trượt, một phi thư ba mươi vạn dặm lặng yên bay về hướng Hoàng Thành Ty. Hắn chuẩn bị để giám sát sử của giám thứ 10 – Nguyễn Quốc Thu đi điều tra giúp hắn. Đây là một trong hai người Lâm Duệ đề bạt gần đây, cũng tương đối được Lạc Vọng Thư coi trọng. Hắn cảm giác người này làm việc lanh lợi, nên cũng tin dùng hơn, vì đây là việc tư, cho nên hắn dùng phi thư chứ không dùng quan ấn.
Lâm Duệ vừa rồi có hỏi thử Chiến Linh giới là ai ăn cắp vật cũ của Cơ Tuyết Oánh? Ý đồ của họ là gì? Giới linh trả lời là tin tức không đủ, cần trả 207k điểm hồn lực mới thôi diễn được. Nếu tách vấn đề này ra để hỏi thì câu đầu 120k, câu sau 80k điểm hồn lực. Hắn cảm giác dùng 207k điểm để hỏi câu này thì quá thiệt, hắn tẩy luyện đế hạo thần long mới tốn 160k điểm, sao chép võ đạo long giai cũng chỉ cần 70k đến 100k điểm hồn lực mà thôi. Nên cần thu thập thêm thông tin để giảm điểm hồn lực tiêu tốn xuống. Càng lúc hắn càng cảm giác giới linh này có chút giống siêu toán.
Cùng lúc đó, trên một tòa nhà cao phía đông Thừa Thiên Môn, có một thiếu niên mặc vương bào, bỗng nhiên lùi lại một bước, tránh đi ánh mắt quét qua của Lâm Hạo.
- Lâm Hạo này linh thức nhạy cảm thật, ta suýt bị hắn khóa chặt.
Thiếu niên thân vương quay sang nhìn vị trung niên mặc triều phục quốc công bên cạnh:
- An quốc công, Lâm Hạo có thể phát hiện ra là chúng ta ra tay không?
- Chuyện này làm rất sạch sẽ, bọn họ đừng hòng phát hiện ra.
Trung niên thần sắc ung dung cười lạnh nói:
- Lâm Hạo kia kết thù vô số, không biết bao nhiêu người muốn hại chết anh em nhà hắn, hắn sao tìm ra được là chúng ta chứ?
Nhưng vào lúc này, thần sắc trung niên hơi thay đổi, lấy ra một món đồ giống với điện thoại ngày trước. Trung niên này nhìn dòng chữ hiện ra trên màn hình điện thoại, khóe môi khẽ nhếch:
- Tin tức tốt, thiên ma ta hợp tác đã thành công thu được DNA của Cơ Tuyết Oánh.
Tà thuật Thiên Cực tinh kết hợp khoa học kỹ thuật hiện đại, uy lực còn tăng gấp bội. Huyết đao cơ của Lâm Hạo muốn Hóa Long sao, nằm mơ giữa ban ngày! Đáng tiếc là bọn họ vẫn một mực không tìm được cha mẹ Cơ Tuyết Oánh, Lâm Hạo không biết đã giấu những người này đi đâu, đến giờ hắn vẫn chưa tìm được.
.....
Không lâu sau, Lâm Duệ quay xe về phủ của mình. Hắn vừa nhận được tin nhắn của Lâm Hi, trước đó có một ông lão tới nhận lời xin làm quản gia và giáo đầu hộ viện của Lâm phủ. Người này tự xưng là họ Lữ, tên Cảnh Vi, trước kia là tán tu giang hồ, Lâm Hi đã đón đối phương vào đại đường, đang dùng trà chờ hắn về.
Lâm Duệ nghe vậy thì ánh mắt cổ quái, thầm nghĩ Lữ Cảnh Vi này là Lư Hán Nguyên sao? Tên này cũng thú vị thật, vừa hay góp cùng trâu ngựa nhà hắn thành một bầy…
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an