Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Duệ ánh mắt trầm trọng, hắn nhận ra chữ viết trên thần bi, đó là một loại chữ viết cổ, tên là long văn. Chữ viết này dùng trong thời đại toàn dân hóa long, bởi vậy có thể phỏng đoán thần bi có niên đại khoảng 60 nghìn năm đến 100 nghìn năm trước. Đáng tiếc, chụp ảnh thần bi sẽ làm lộ thân phận của hắn, nếu không hắn có thể viết ra một bài luận văn làm chấn động toàn bộ giới khảo cổ Liên Bang.
Lâm Duệ lập tức mở chip sinh vật ra, hỗ trợ phiên dịch chữ trên thần bi. Hắn không dám mở hệ thống thông tin lượng tử, lên mạng trước mặt Lạc Vọng Thư nhưng trong chip có chứa sẵn tư liệu về Thiên Cực tinh, trong đó có cả bách khoa toàn thư về “long văn”.
Có chip hỗ trợ phiên dịch, Lâm Duệ rất nhanh đã hiểu nghĩa của hai đoạn chữ này. Vì đến giờ vẫn chưa thể nghiên cứu tường tận về chữ long văn, chip chỉ đưa ra được ý đại khái, hẳn là “cảm giác được người chạm vào là bán thần Lâm Duệ” và “Thần Thủy Lịch 633221 năm, bán thần Lâm Duệ kế thừa pháp môn thanh tịnh”.
Lâm Duệ âm thầm kinh hãi, Vực Sâu Thần Bi quả thật ghi lại tất cả Vực Sâu trong thiên địa! Nhưng trong nhận thức của thần bi, mình mới là bán thần, còn chưa phải là thần, còn có “kế thừa” pháp môn thanh tịnh và Thần Thủy Lịch là sao?
Dịch giả: Thần Thủy ở đây là chúng thần bắt đầu :D
Lâm Duệ thì suy tư tên trên thần bi là Lâm Duệ, liên quan gì đến Lâm Hạo chứ? Nhưng rồi hắn nhanh chóng hiểu ra dù vậy cũng không được, sức mạnh của mấy vị Vực Sâu đã lan đến Liên Bang. Hoàng Thành Ty ở Thiên Cực tinh đã thẩm thấu ngược vào căn cứ số 9 rồi, ví như cha con nhà Tạ Thanh, còn có dị thể hành giả của Thiên Cực tinh nữa, đến giờ Lâm Duệ vẫn chưa xử lý đường dây này. Mục đích của hắn là để đám người này buông lỏng cảnh giác, sau đó tiếp tục điều tra, đào sâu thêm, tốt nhất là loại trừ được đường dây gián điệp Thiên Cực tinh này.
Nhưng người Thiên Cực tinh thẩm thấu vào Liên Bang chỉ có một đường dây tình báo này thôi sao? Bọn họ muốn biết Lâm Duệ là ai vô cùng dễ dàng. Mà nếu tin tức này lộ ra, vô số cao thủ cấp 9 sẽ bu lấy hắn, cắt thịt nghiên cứu…
Lâm Duệ bắt đầu lo lắng, liệu phương pháp của Lạc Vọng Thư có tác dụng hay không, có thể lừa gạt Thần không? Mà nếu Lạc Vọng Thư nhìn thấy những chữ này thì sao? Hắn sớm muộn sẽ tiết lộ thân phận thật của mình với sư tôn nhưng giờ còn chưa phải lúc ngửa bài.
Lâm Duệ hít một hơi thật sâu, thật sự mong cho đám người Lý Hàng Long thành công, tốt nhất là cướp được mấy mảnh trước khi năm mảnh thần bi ghép lại với nhau.
Lâm Duệ lập tức ổn định tâm thần, ngồi khoanh chân trước mảnh thần bi này. Vừa rồi khi hắn chạm tay vào thần bi, hắn đã biết vật này trợ giúp hắn rất nhiều, mảnh thần bi không chỉ cường hóa lực lượng nguyên thần, còn dẫn đường võ ý của hắn trưởng thành khái niệm! Đây quả thật là thần vật! Thảo nào các vị Thần liên thủ đánh vỡ, chia ra bảo tồn.
Lâm Duệ chỉ cần đưa lực lượng nguyên thần của mình, dùng hình thái võ ý đi một vòng trong mảnh thần bi là đã cảm nhận được thay đổi rõ ràng. Hắn cảm giác nguyên thân gắn kết với dĩ thái nguyên tố trong thiên địa hơn, cùng lúc đó, võ ý “quy nhất” của hắn cũng mạnh mẽ hơn, kết nối với thiên địa nhiều hơn.
Sáng sớm hôm sau, khi Lạc Vọng Thư đi vào trong tiểu viện thì thấy Lâm Hạo đang cúi nhìn dưới chân. Nàng cảm ứng được thần sắc đối phương sững sờ ngây ngốc, ánh mắt đăm chiêu đầy mờ mịt. Nàng vô cùng tò mò hỏi:
- Tiểu Hạo Hạo sao vậy? Sao như trông thấy quỷ vậy?
Lâm Duệ có chút hoảng hốt nói:
- Sư tôn, ta cảm giác bên dưới mặt đất có căn nguyên của chúng ta! Chúng ta tựa như là sinh trưởng trên tán cây vậy.
Loại cảm giác này rất khó hình dung, cảm giác như tất cả mọi người bọn họ đều sinh trưởng trên một thân cây vô cùng lớn, là lá cây, trái cây của cây mọc ra vậy. Gốc đại thụ này rễ ở bên dưới…
Lạc Vọng Thư không khỏi chăm chú, thầm nghĩ với cảnh giới của Lâm Hạo, có thể cảm ứng được căn nguyên hay sao? Quả không hổ là người đến gần Thần nhất trên thế gian.
- Trong Luyện Ngục quả thật có căn nguyên của chúng ta. Võ giả tu vi càng cao, liên hệ với nó càng sâu, cảm ứng cũng rõ ràng hơn.
Lạc Vọng Thư mỉm cười nói:
- Ngươi biết vì sao Thần lại ở trên trời không? Có giả thiết là các vị Thần muốn tránh xa căn nguyên. Vì sao các vị Thần trong Luyện Ngục lại muốn lao ra? Ta đoán vì Luyện Ngục đối với họ cũng rất nguy hiểm, ta từng có cơ duyên đọc được điển tịch cổ xưa, phát hiện một đoạn văn thú vị, chừng vạn năm trước, có hai vị tân thần biến mất không chút dấu vết trong lòng địa tâm Luyện Ngục.
Lâm Duệ nghe vậy lập tức nhíu mày, nhớ đến một luận văn mình từng đọc. Đó là luận văn của một vị viện sĩ, người này đưa ra phỏng đoán vô cùng lớn mật, đoán rằng sở dĩ mấy vị Vực Sâu cho phép Liên Bang xây dựng căn cứ đô thị rất có thể là vì những vị này muốn thoát khỏi Thiên Cực tinh, muốn mượn sức Liên Bang để rời đi Thiên Cực tinh. Đáng tiếc là Lâm Duệ chỉ xem được một phần của luận văn, bộ phận phía sau bị Liên Bang mã hóa che giấu, với quyền hạn thượng tướng Lôi Đình cũng không xem được.
Lạc Vọng Thư bật cười lớn, đưa tay vuốt lên lông mày Lâm Hạo, rồi khẽ nhéo khuôn mặt hắn:
- Nhăn mày gì chứ? Ngươi giờ tu vi gì, năng lực như nào, nghĩ những việc đó có ích lợi gì? Dù cho hiểu rõ thì làm được gì? Đi, để ta xem thành quả một đêm tu luyện của ngươi như nào!
Lâm Duệ không khỏi vuốt mũi, thầm nghĩ tâm tính sư tốn đúng là khoáng đạt rộng rãi, mà sư tôn nói cũng đúng, với tu vi của hắn, nghĩ những việc này là vô ích.
Lâm Duệ lập tức thần sắc nghiêm lại, đưa tay trảo về phía trước, không gian xung quanh sinh ra ba động vô hình, nháy mắt sau, một con gà Lạc Vọng Thư nuôi bỗng tử vong.
Lạc Vọng Thư vẫn luôn chú ý quan sát, nàng không khỏi mở to mắt, trong ánh mắt đầy vẻ thán phục sợ hãi:
- Võ ý quy nhất của ngươi lợi hại thật!
Lâm Hạo giờ hoàn toàn dung hợp các loại khái niệm như “tất trúng”, “phải chết” vào làm một, trước kia chỉ như là cùng lúc dùng, mỗi khái niệm phát huy sức mạnh riêng mình.
Lạc Vọng Thư khó có thể tưởng tượng được, nếu Lâm Hạo phát triển được võ ý quy nhất lên mức khái niệm, lại có thêm mấy loại khái niệm nữa thì mạnh đến như nào chứ? Lạc Vọng Thư vỗ lên vai Lâm Hạo:
- Không kém, nhưng sao cường độ khái niệm của ngươi mới chừng 10%, quá bảo thủ rồi, với căn cơ võ ý của ngươi, chừng 13% không thành vấn đề.
Bây giờ sức mạnh khái niệm của Lâm Duệ quả thật chỉ chừng 10%. Mấy tháng này hắn dùng điểm hồn lực tăng “tất trúng”, “phải chết”, “quang ngân” và “chỉ xích thiên nhai” lên 10%, hắn còn thông qua học tập võ đạo và bí pháp, nắm giữ thêm “thiêu đốt”, “cực tốc” và “cực hạn”, ba loại khái niệm mới, cũng tăng lên 10%.
Dù hắn có thể mượn huyết mạch tăng những khái niệm này lên 15% nhưng linh giác Lạc Vọng Thư mạnh như nào chứ? Nàng vừa nhìn là phát hiện ra trình độ hiện tại của Lâm Duệ.
Lạc Vọng Thư thực chất đang vô cùng hâm mộ, võ ý quy nhất của Lâm Hạo tương lai rộng mở, nếu như nàng đi trên con đường đó thì giờ đã giải quyết nguy hiểm bị Vực Sâu ô nhiễm rồi. Nhưng nếu thời gian quay lại, Lạc Vọng Thư đoán mình cũng sẽ vẫn đi trên con đường này. Khi đó nàng không có bối cảnh, không có tiền, chỉ có thể phát huy sức mạnh bản thân nắm giữ lên mức cao nhất, cường hóa đến cực hạn mới có thể chiến thắng đối thủ cạnh tranh, đứng ở vị trí này.
Lạc Vọng Thư khẽ lắc đầu, cuối cùng đưa tay trảo một cái, thu lấy mảnh thần bi, nàng một tay nhấc theo vật này lên xe bay đã chờ sẵn:
- Đến lúc rồi, chúng ta cần phải đi rồi, đến Hội Thần Pha thôi!
Lâm Duệ lúc này theo nàng ra khỏi tiểu viện, vừa đến gần xe bay đã thấy một con phi long dùng ánh mắt u oán nhìn mình. Hắn coi như không thấy, tiếp tục lên xe cùng Lạc Vọng Thư.
Trong lòng của hắn thì vô cùng hiếu kỳ, chẳng lẽ xe bay của Lạc Vọng Thư có thể “dưỡng long” sao? Con ma long kia lúc trước chỉ huyết thống vượt vương, giờ đường viền của nó đã có màu vàng sậm, đã tiến vào bậc hoàng, với thiên phú của nó, điều này sao có thể chứ?
Cùng lúc đó, trong một đình viện phía đông Lạc Kinh, một nam tử gương mặt sáng sủa, thần sắc khinh thường hất chén trà trong tay xuống đồng cỏ bên cạnh.
- Được rồi, các ngươi muốn ta thử xem căn cơ của Lạc Vọng Thư đúng không, nhìn xem nàng ta bị Vực Sâu ô nhiễm đến mức nào rồi sao? Cũng không phải không được, ta cũng muốn thử xem kiếm đạo của “Đông Thiên Kiếm Hoàng” Lạc Vọng Thư mạnh như nào, liệu có thần kỳ như trong truyền thuyết không nhưng ta có chỗ tốt gì?
Một thanh âm trẻ tuổi khàn khàn nói:
- Chỗ tốt sao? Một pháp khí hỏa hệ cấp 9 vượt hoàng được chứ?
Nam tử sáng sủa bật cười lớn, trong mắt mang theo vẻ hài lòng. Trong lúc hắn chuẩn bị trả lời thì bỗng thần sắc hơi đổi, ngẩng lên nhìn trời, hắn thấy tám con phi long kéo theo xe bay cực lớn đang bay đến gần. Nam tử thả xuống chén trà, nở nụ cười đầy chờ mong:
- Cứ như vậy đi! Nàng sắp tới rồi!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an