Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 478: khái niệm



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Hội Thần Pha nằm ở phía đông Lạc Kinh, cách Lạc Kinh 350 dặm, tên như ý nghĩa, đây là nơi thần minh gặp nhau. Nghe nói chúng thần khi gặp nhau sẽ không tiến vào Lạc Kinh.

Vì thế nơi này xây một tòa Thần Lâm Cung diện tích rộng lớn, vô cùng tráng lệ, nghe nói mỗi năm triều đình tốn lượng lớn tiền tài để tu sửa, chuẩn bị sử dụng bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ một đống quan lại trong Thần Lâm Cung và Thần Vụ Phủ phụ trách chỉnh sửa nơi này vừa bị Lâm Hi bắt đi cho ăn cơm tù. Lâm Hi cũng không phải là cố ý nhắm vào những người này mà là từ khi nàng trở thành phó chỉ huy sứ Thần Giám Cục, chuyên truy tra tham nhũng, thuận tay quét sạch đám sâu mọt này.

Đám người này thật sự làm quá đáng, tùy tiện đổi một bàn trà mà dám báo lên là tốn 3000 lượng ma ngân, đổi một cánh cửa sổ cũng tốn 1000 lượng ma ngân. Theo như sổ sách của bọn họ, trang trí một lượt từ trong ra ngoài Thần Lâm Cung làm Lâm Hi muốn mở một con mắt, nhắm một con mắt cho qua chuyện cũng không được.

Triều đình vì tu sửa Thần Lâm Cung, mỗi năm thu thêm 100 văn từ mỗi đầu đinh, nghe nói ban đầu là vì tài chính trong triều khốn khó, định thu thêm một năm rồi thôi mà đến giờ vẫn chưa dừng lại. Một trăm văn trong mắt người giàu là chín trâu mất một sợi lông nhưng với bách tính Đại Tống là một khoản tiền không nhỏ, đủ tiền cơm ăn hai mấy ngày. Nhưng số tiền triều đình nghiền ép bách tính này lại bị đám quan lại đó phung phí hết, nhét vào túi riêng, chứ Thần tôn kính của bọn họ cũng không dùng tới.

Khi xe bay của Lạc Vọng Thư dừng lại trước Thần Lâm Cung, ở đây không chỉ có quảng trường đá cẩm thạch vô cùng rộng lớn, còn có dịch trạm quy mô không kém nữa. Dịch trạm này là chỗ chuyên tiếp đãi mấy vị thần sứ.

Khi Lâm Duệ theo Lạc Vọng Thư xuống xe, phát hiện thần sứ dự bị thứ mười một Thân Đồ Vinh và thần sứ dự bị thứ mười hai Tư Đồ Tú cũng có mặt ở đây. Trước đó vì biến cố Trấn Ma Lâm, hai người này bị Thần phạt, không chỉ miễn trách nhiệm trấn thủ Trấn Ma Lâm, còn phạt diện bích ở Tư Quá Nhai trên Thần Cảnh Sơn mười năm.

Lần này hai người được tạm tha ra, Lâm Duệ thấy khí sắc của họ không tốt, ánh mắt âm trầm như diều hâu nhìn quanh bống phương, xem ra họ rất muốn làm tốt nhiệm vụ này, lấy công chuộc tội. Nhưng ngoài hai vị này ra, còn có hai vị đại tướng tu vi cấp 9, mặc giáp vàng nữa. Đấy là đại tướng quân của Thần Sách Vệ và đại tướng quân của Kim Ngô Vệ, hai người đều tay đè đao, thần sắc đề phòng.

Lâm Duệ không chút nào bất ngờ, với vật quan trọng như Vực Sâu Thần Bi, triều đình đương nhiên không dám khinh thường. Nhất là khi triều đình đã nhận được tin tình báo rõ ràng rằng cao thủ Liên Bang đã tụ tập, Minh Vương của ma giáo cũng đã lẻn vào kinh thành, triều đình nhất định sẽ tăng cường đề phòng.

Khi Lạc Vọng Thư dẫn theo đám người vào dịch trạm, còn chưa kịp ngồi xuống thì trên trời bay đến một phi thuyền khổng lồ ba mươi trượng, và một phi liễn do tám rồng kéo.

Giây lát sau, hai pháp khí này cùng dừng lại trước dịch trạm, một đám người theo đó bước xuống.

Lâm Duệ mới nhìn một lượt, vẻ mặt đã hơi trầm lại. Từ trang phục và huy chương, đây hẳn là sứ đoàn của Đại Ngụy và Đại Thịnh, bọn họ dẫn theo đông đảo cao thủ, trong đó chỉ cấp 9 đã có bốn vị, ngoài ra còn có hơn mười sáu vị cấp 8. Hắn không khỏi âm thầm lo lắng cho đám người Lý Hàng Long, xem ra muốn cướp đoạt một mảnh Vực Sâu Thần Bi không dễ chút nào.

Lạc Vọng Thư đứng ở cửa dịch trạm, khẽ mỉm cười chắp tay với đám người:

- Hai vị thần sứ và các vị đại nhân cực khổ từ xa tới, mời vào trong nghỉ ngơi.

Từ phi thuyền bến trái bước xuống là sứ đoàn Đại Thịnh, người dẫn đầu là nam tử mặt trắng không râu, ngũ quan sáng sủa. Đó chính là thần sứ thứ ba của Đại Thịnh – Tông Tú Sơn! Lâm Duệ trước khi đến đây đã xem tư liệu về người này. Người này bật cười lớn, không mặn không nhạt đáp lại:

- Mới chỉ mấy ngày đường mà thôi, sao có thể nói là cực khổ chứ? Nhưng làm phiền Lạc thần sứ tiếp đón rồi.

Bên còn lại là một nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại, cô gái này dáng người tinh tế cực điểm, mỗi đường cong trên người như ngọc điêu khắc vậy, vô cùng khí chất, vô cùng ôn nhu. Nữ nhân này tên là Thôi Bội Bội, cũng là thần sứ thứ ba nhưng là của nước Đại Ngụy, nữ nhân này rất nổi tiếng trong giới dị thể hành giả của Liên Bang, danh xưng là mỹ nhân vạn năm mới có của Thiên Cực tinh, mỗi lần có dị thể hành giả phát video về Thôi Bội Bội lên internet đều dẫn ra một làn sóng chấn động.

Thôi Bội Bội cười khanh khách nhìn Lạc Vọng Thư:

- Lâu rồi không gặp Lạc thần sứ. Tám mươi năm trước khi hai ta chia tay, ta khật không ngờ lại sớm gặp lại như vậy, càng không ngờ Lạc thần sứ đã một bước lên mây, trở thành thần sứ của Đại Tống.

Nàng bước chân êm nhẹ nhưng cứ bước ra một bước, nhiệt độ xung quanh lại giảm một phần, chỉ chục bước ngắn ngủi, toàn bộ cẩm thạch quảng trường đã phủ một tầng băng.

Để người ta ngạc nhiên là dù xung quanh cực lạnh, Lâm Duệ đứng sau lưng Lạc Vọng Thư lại thấy ấm áp như thường không chút biến hóa. Hắn lập tức hiểu ra, nhanh chóng ý thức được Lạc Vọng Thư đã chuyển hàn lực đến hư không xung quanh.

Tranh đấu giữa ba vị này đã bắt đầu rồi! Hắn vì thế không khỏi kinh ngạc, mấy vị thần sứ vừa thấy mặt nhau đã phải thử sức nhau rồi sao, không có chút rộng lượng và lễ nghi nào.

- Ta thì vô cùng thất vọng!

Lạc Vọng Thư hơi đưa tay, lấy ra một tiểu kiếm nhỏ thưởng thức trong lòng bàn tay rồi ném cho Thôi Bội Bội:

- Tám mươi năm qua, Thôi thần sứ không chút tiến bộ a, cái gì mà kéo dài trận chiến tám mươi năm trước, giờ Thôi thần sứ để ta không chút hứng thú ra tay a.

Ầm!

Trong nhát mắt này, tầng băng toàn bộ bị chấn thành bột mịn, hóa thành hạt bụi phiêu tán theo gió!

Ngay khi bụi băng tung bay, Lâm Duệ thấy được hư không giữa ba người tràn ngập đao cương kiếm khí. Bọn họ giao thủ trên không vô thanh vô tức, không phát ra động tĩnh, dư âm nào.

Lâm Duệ trước đó không phát hiện, cho đến khi bụi băng bay khắp nơi mới chiếu rọi ra giao đấu trong hư không. Không chỉ có vậy. hắn phát hiện Thôi Bội Bội và Tông Tú Sơn cũng đang so tài với nhau, hai người cũng không phải quan hệ liên thủ mà cũng ngầm tranh đấu.

Ánh mắt Thôi Bội Bội trầm trọng, đón lấy tiểu kiếm màu vàng. Lúc này cả người nàng như vùng biển rộng vô tận, có thể dung nạp tất cả, bao phủ tất cả! Tiểu kiếm chứa kiếm lực trong nháy mắt có thể giết chết một vị cấp 9 vượt vương nhưng lại chỉ khuấy lên chút gợn sóng hư không quanh đầu ngón tay nàng…

Ngay khi Thôi Bội Bội thu lấy tiểu kiếm, chuẩn bị phản kích thì Lạc Vọng Thư vung tay áo.

- Đến mà không trả thì là phi lễ! Hai vị tiếp một kiếm của ta!

Trong miệng nàng tuy nói tiếp một kiếm nhưng không rút kiếm ra mà trực tiếp dùng thiên địa hư không làm kiếm, vung tay áo ra, thiên địa xung quanh như cô đọng, hóa thành kiếm của nàng!

Giờ khắc này, không gian xung quanh Thôi Bội Bội không ngừng nứt vỡ, như là mặt biển bị gió mạnh thổi qua, không ngừng chuyển động, phạm vi hỗn loạn càng lúc càng xa, càng lúc càng rộng, kéo dài ra cả vạn mét! Lạc Vọng Thư làm cho Thôi Bội Bội cảm thấy áp lực, làm nàng phải dùng bí thuật thủy hệ chuyển dời lực lượng “khái niệm” đi xa.

Tông Tú Sơn của Đại Thịnh thì toàn thân vọt lên khí canh kim, như một cự kiếm trắng bạc đứng sừng sững giữa trời, vô số lôi xà quấn quanh, ở dưới chân hắn xuất hiện vết rách lớn. Sắc mặt Tông Tú Sơn trắng xám khó coi, hắn nhìn Lạc Vọng Thư nói:

- Rất tốt, 55% phá diệt, hằng cố, cực hạn và tăng trưởng. Lạc Vọng Thư ngươi không sợ điên mất sao?

Lần giao thủ này, Tông Tú Sơn đã không thể khống chế sức mạnh, phải truyền xuống dưới chân, giẫm nứt mặt đất bên dưới nên hắn đã thua một đường, bại bởi hai nữ nhân này!

Tông Tú Sơn thầm nghĩ đây quả là người điên, dám luyện sức mạnh khái niệm đến mức này. Nhưng từ vẻ mặt Lạc Vọng Thư, có vẻ rất nhẹ nhàng, chưa có dấu hiệu bị Vực Sâu ô nhiễm. Nếu chỉ đánh như này thì Tông Tú Sơn không thể thăm dò căn cơ sâu cạn Lạc Vọng Thư, cũng không biết tố chất thân thể của nàng đã đến mức nào. Hắn đã không thể ép Lạc Vọng Thư thi triển toàn lực, nhìn xem nàng bị Vực Sâu ô nhiễm đến mức nào! Hay cho Thiên Đông Kiếm Hoàng!

Lúc này ở sau lưng Lạc Vọng Thư, thần sứ dự bị Thân Đồ Vinh cũng đầy trầm trọng nhìn bóng lưng Lạc Vọng Thư. Hắn không ngờ đồng minh ngày xưa giờ đã trưởng thành đến mức này, cách xa hắn.

Lạc Vọng Thư rõ ràng có điểm yếu, nàng không tìm được con đường đáng tin thu mua đồ của thiên ma. Tố chất và căn cơ của nàng nếu là 800 năm trước có thể đứng đầu thiên hạ nhưng sau khi vực ngoại thiên ma đến, nàng lại ở thế yếu với những người còn lại. Nhưng hôm nay, Lạc Vọng Thư dựa vào sức mạnh khái niệm 55%, mạnh mẽ áp đảo hai vị thần sứ nước bạn.

Cũng vào lúc tâm tư mỗi người một khác, từ trên không bay đến một tia sáng đỏ. Toàn bộ cấp 9 thần sắc run lên nhìn về hướng tia sáng đó. Tia sáng này khi bay đến cách năm dặm mới giảm tốc, lộ ra một nam tử cả người máu tươi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch chắp tay với đám người:

- Các vị, tại hạ là Lý Nguyên, là đệ tử của thần sứ thứ ba nước Đại Liêu. Kính xin các vị thần sứ mau đến chi viện, sứ đoàn của chúng ta ở cách đây 500 dặm đang bị lượng lớn cấp 9 vây công, giờ tình thế vô cùng nguy nan, mong các vị thần sứ mau chóng cứu viện!

Đám người nghe vậy thì sững sờ nhìn nhau.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an