Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 479:



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Chương 479: Vạn Tâm

Khi ánh sáng màu máu bay tới, Lâm Duệ còn đang chìm đắm trong võ đạo của Lạc Vọng Thư. Nhất là phương pháp vận dụng khái niệm “cực hạn” của Lạc Vọng Thư làm hắn nhìn mà than thở.

Cực hạn, không chỉ có cực mà còn có hạn, Lâm Duệ lúc trước cũng đã lĩnh ngộ điểm này nên mới nắm giữ được khái niệm “cực hạn”,

Nhưng Lạc Vọng Thư vận dụng khái niệm này ảo diệt vượt xa tưởng tượng của hắn. Với Lạc Vọng Thư, nên phân cực thì phân cực, nên thiết lập giới hạn thì thiết lập, dùng điều này điều khiển lực lượng thiên địa, câu thông dĩ thái nguyên tố, từ đó áp chế đối thủ.

Lâm Duệ hết sức chuyên chú, híp mắt lĩnh ngộ kỳ diệu nhưng khi hắn nghe Lý Nguyên nói thì lập tức giật mình tỉnh lại. Sứ đoàn Đại Liêu bị đông đảo võ giả cấp 9 vây công? Chẳng lẽ là đám người Lý Hàng Long ra tay?

Lâm Duệ biết Lý Hàng Long đã tới Lạc Kinh từ lâu, vẫn một mực tìm hiểu hành tung các sứ đoàn. Lạc Kinh ở ngay dưới chân Thần, bọn họ không thể ra tay ở đây được, như vậy chỉ có nửa đường chặn giết, cướp đoạt mảnh thần bi mà thôi.

Lâm Duệ trong lòng nhẩm lại một lượt, thầm nghĩ chắc chắn là đám người Lý Hàng Long, vì hôm qua Lý Hàng Long vừa liên lạc với hắn, nói đã “xử lý” xong mấy người trong danh sách hắn gửi, đương nhiên không để lại chút dấu vết nào. Những người này một số đột ngột phát bệnh, hoặc vì xung đột chết dưới tay võ giả giang hồ… nói chung nguyên nhân đa dạng, để Kinh Triệu Phủ và Hình Bộ không tìm được điểm khả nghi.

Lâm Duệ lúc đó chỉ cảm thấy vị này hành động thật nhanh, làm việc dứt khoát lăng lệ, lại không nghĩ rằng Lý Hàng Long nóng lòng hoàn thành ám sát danh sách kia là để chuẩn bị ra tay.

Lúc này bầu không khí trong dịch trạm rất nặng nề, có chút lúng túng. Ba vị thần sứ đều chcấn kinh nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không chút hành động. Cả đám võ giả cấp 9 đằng sau họ cũng cau mày, ánh mắt chần chừ do dự nhìn nhau.

Đi cứu sứ đoàn Đại Liêu không thành vấn đề, nhưng vấn đề là chức trách của họ là bảo vệ mảnh Vực Sâu Thần Bi, nếu xảy ra vấn đề gì với mảnh Vực Sâu Thần Bi thì sao? Ánh mắt mọi người không khỏi tập trung về Lạc Vọng Thư. Nơi này là đất Đại Tống, nếu như sứ đoàn Đại Liêu xảy ra chuyện ở Đại Tống thì không thể nghi ngờ, đây là mối nhục nhã của triều Đại Tống.

Lạc Vọng Thư chắp tay nhìn về bầu trời phía nam, cảm nhận biến hóa nguyên lực phía đó. Dù cách xa 500 dặm, nhưng nhờ năng lực huyết mạch thần kỳ, nàng vẫn có thể cảm nhận đại khái tình huống bên đó. Đúng lúc này, một ba động nguyên lực mãnh liệt từ phía nam truyền đến.

Bởi vì dĩ thái nguyên tố truyền sóng chậm chạp, nên thực chất đợt sóng này bắt đầu từ khi sứ đoàn Đại Liêu bị tập kích.

Lạc Vọng Thư hơi cảm ứng, ý thức được vây công sứ đoàn Đại Liêu phải có 12 võ giả cấp 9 trở lên! Nhưng theo như nàng cảm nhận, sứ đoàn Đại Liêu còn chống đỡ được một thời gian ngắn nữa.

Khóe môi Lạc Vọng Thư hơi giần giật, tình huống như này để nàng rất khó chịu, không cứu không được, nếu đi cứu thì phải chịu mệt mỏi. Nàng hơi chút suy nghĩ, rồi ra lệnh:

- Ngoài ta và hai vị thần sứ ra, tất cả mọi người lui vào Thần Lâm Cung, mượn trận pháp Thần Lâm Cung để phòng thủ!

Lạc Vọng Thư vừa nói vừa nắm ngọc khuê óng ánh, nàng đang liên lạc với tế tự Thần Cung và thần sứ thứ nhất, vừa là liên lạc, vừa là cầu viện. Nàng dù gặp việc quyết đoán, cho rằng đây là phương thức xử trí tốt nhất nhưng nàng dù làm việc gì cũng cố gắng làm đến cùng, không để lại chút sơ suất nào.

Lạc Vọng Thư nhìn về thần sứ Tông Tú Sơn và thần sứ Thôi Bội Bội, ôm quyền nói:

- Vực Sâu Thần Bi liên quan trọng đại, không thể để mất được, xin mời hai vị thần sứ cùng hiệp lực với ta đi giải nguy cho sứ đoàn Đại Liêu. Trận giao tranh vừa rồi hai vị hẳn là còn chưa tận hứng, giờ chúng ta lấy vực ngoại thiên ma làm đối thủ, một lần nữa phân cao thấp được chứ?

Thôi Bội Bội nghe vậy thì khẽ cười lạnh, nữ nhân họ Lạc này tính thật hay. Nàng ta muốn đi cứu người thì tự đi đi, còn dùng ngôn ngữ khích tướng để hai bọn họ đi bán mạng cho nàng, nàng ta cho bọn họ là đồ ngốc sao? Còn nói gì mà lấy vực ngoại thiên ma làm đối thủ, một lần nữa phân cao thấp, đi mà lừa gạt quỷ! Đám thiên ma tu vi khác nhau, công thể khác nhau, thực lực khác nhau, sao phân cao thấp được chứ? Nhưng nàng còn chưa lên tiếng thì Tông Tú Sơn ở bên cạnh đã nói:

- Cũng tốt, liền làm như Lạc thần sứ nói đi, chúng ta dùng đầu người đám vực ngoại thiên ma phân cao thấp!

Vị này còn chưa dứt lời đã vội vã lao lên không, bay về chiến trường phía nam.

Thôi Bội Bội không khỏi đầy bất đắc dĩ vỗ trán, nàng quên mất Tông Tú Sơn vừa thua Lạc Vọng Thư một đường, giờ nóng lòng muốn vãn hồi danh dự.

Cũng vào lúc này, một phi thuyền toàn thân bao trùm bởi hợp kim, tạo hình giống tinh hạm của vực ngoại thiên ma từ xa bay tới. Thôi Bội Bội nhận ra đó là phi thuyền của Cơ Thần Điện, nhìn huy chương bên ngoài, đó hẳn là sứ đoàn Trung Châu Thương Minh. Từ phi thuyền này vang lên một thanh âm hào sảng:

- Lạc thần sứ đã có nhã hứng như vậy thì Cố mỗ cũng phụng bồi, trận này tính thêm ta nữa.

Thôi Bội Bội sắc mặt đen như đáy nồi, nàng nhận ra đó là thần sứ thứ ba của Trung Châu Thương Minh – Cố Nguyên Binh! Hai tên ngu xuẩn này!

Lạc Vọng Thư khẽ cười, lặng lẽ nhét một đồ vật vào tay Lâm Hạo:

- Tiểu Hạo Hạo giữ lại vật này hộ thân, sau đó ngươi cũng theo đám người vào Thần Lâm Cung đi, giúp ta để ý chút, nơi này nếu có biến cố thì lập tức liên hệ với ta. Không biết vì sao, ta cảm thấy không yên tâm.

Nàng đã cầu viện với thần cung và thần sứ thứ nhất, rất nhanh sẽ có lượng lớn cao thủ tới đây. Mà ở Hội Thần Pha này, dù mấy vị thần sứ rời đi cũng còn lại mười ba cấp 9! Trong đó có năm vị cấp 9 vượt hoàng, tám vị là cấp 9 bậc hoàng, thực lực hùng hậu, thêm vào trận pháp Thần Lâm Cung nữa, hẳn là phòng thủ kín kẽ không chút sơ hở. Nhưng không biết vì sao, nàng vẫn cảm thấy bất an. Nàng dặn dò Lâm Hạo xong rồi lại nói:

- Thân Đồ phó thần sứ, ở đây giao cho ngươi, nhất định phải cẩn thận lưu ý!

Nàng biết minh hữu ngày xưa dù vận may không tốt, liên tục gặp cản trở nhưng thực lực không kém, trong mười hai vị thần sứ dự bị có thể xếp vào top 6.

Thần sứ dự bị Thân Đồ Vinh sắc mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói:

- Ngươi đi đi, ở đây có ta rồi, không có sơ hở nào đâu!

Lạc Vọng Thư hơi thỏa mãn gật đầu rồi nở nụ cười với Thôi Bội Bội:

- Mời Thôi thần sứ?

Thôi Bội Bội khẽ Hừ! một tiếng rồi cũng bay lên trời, lao về chiến trường phía nam. Nàng dù biết rõ Lạc Vọng Thư hoạt ngôn, dùng kế khích tướng nhưng cũng không thể làm gì. Giờ trong 5 vị thần sứ thứ ba thì có 4 người tham gia trận chiến này, sau đó nếu mọi người nói Thôi Bội Bội nàng sợ sệt tránh chiến thì nàng có trăm miệng cũng không giải thích được.

Sau khi mấy vị thần sứ rời đi, Lâm Duệ theo Thân Đồ Vinh cùng vào Thần Lâm Cung.

Thân Đồ Vinh làm việc lôi lệ phong hành, bước như lưu tinh, đám người còn lại lo lắng cho mảnh thần bi, động tác cũng vô cùng nhanh nhẹn. Bọn họ một đường đến thẳng chính điện Thần Lâm Cung, Thân Đồ Vinh và Tư Đồ Tú sau đó nhanh chóng khởi động đại trận Thần Lâm Cung.

Dĩ thái nguyên tố khổng lồ bao phủ toàn bộ cung điện này, hai vị này còn ngựa không dừnng vó, liên tục an bài phòng thủ bên ngoài, kiểm tra trận pháp xem có sơ sót gì không. Trận biến cố Trấn Ma Lâm làm hai người chịu giáo huấn thê thảm, giờ không dám lơ là.

Lâm Duệ cũng rất cẩn thận, không chỉ sớm mặc thiên ma long giáp, còn triệu hoán hình chiếu linh minh thông thiên long luôn. Lần này Thượng Quan Thiên Di không đi theo hắn, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng sư tôn trước khi đi còn đưa hắn một vật, là thần khí cấp 9 bậc đế - Già Thiên Tán! Đây là một trong những thần khí quan trọng của Lạc Vọng Thư.

Lâm Duệ không khỏi âm thầm cảm động, nháy mắt nảy sinh xúc động muốn nói rõ mọi việc với Lạc Vọng Thư. Cũng vào lúc hắn đang suy tư xem có nên đánh cuộc hay không thì hắn đột nhiên biến sắc. Hắn phát hiện trong đại điện này trần ngập một loại khí vô hình vô chất, vô sắc vô vị. Nếu như không phải Lâm Duệ có năng lực chế độc, chế dược cao cấp nhất, thêm vào thiên ma long giáp của hắn là cải tạo từ cơ giáp của Liên Bang, bên trong có hệ thống tuần hoàn khí thì hắn gần như không nhận ra nổi.

Lâm Duệ không khỏi ngầm kinh hãi, đang định lên tiếng nhắc nhở thì thấy một lão già tóc trắng đứng ở cửa đại điện. Người này diện mạo chừng 70 tuổi, khung xương lớn nhưng lại gầy trơ xương, hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt như cười như không nhìn đám người trong đại điện.

Lâm Duệ nhận ra thân phận người này, trái tim hắn không khỏi đập nhanh hơn. Đối phương đứng đầu danh sách truy nã bảng vàng của Đại Tống, cũng đứng đầu tam trụ của Quang Minh thánh giáo – nghe nói thực lực đạt cấp 9 vượt đế, là phó giáo chủ của Quang Minh thánh giáo, danh xưng Vạn Tâm lão nhân, được công nhận là huyễn thuật đứng đầu thế gian!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an