Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 485: là vật này



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Hai khắc sau, Lâm Duệ sau khi phân công xong nhiệm vụ cho các ban ngành thì mời hai vị long vệ vào. Hai người Kinh Nguyệt Phương và Tô Tâm Mỹ quả thật là lo lắng cho Lạc Vọng Thư nên tìm đến Lâm Hạo để hỏi thăm tin tức. Hai người này dù tu vi mạnh mẽ, là cấp 8 vượt hoàng cao quý nhưng vì thân phận long vệ nên tin tức không linh thông.

Lâm Duệ hơi trấn an các nàng, nói rõ tình huống Lạc Vọng Thư cho các nàng biết rồi nói muốn mượn xe bay của sư tôn.

Kinh Nguyệt Phương hơi do dự nhưng nàng sau khi suy nghĩ một chút thì đồng ý. Nàng biết Lâm Hạo mới là người được chủ nhân tín nhiệm nhất.

Lạc Vọng Thư đã sớm báo cho hai nàng, nếu Lạc Vọng Thư xảy ra bất trắc gì thì do Lâm Hạo thừa kế toàn bộ tài sản. Lạc Vọng Thư đã sớm chọn Lâm Hạo làm người thừa kế! Hơn nữa vị này lấy lý do là ra ngoài thành tuần tra, để tăng thêm an toàn cho bản thân. Quả thật xe bay tám rồng kéo của Lạc Vọng Thư không chỉ tốc độ bay cực nhanh, còn có năng lực phòng ngự mạnh mẽ.

Vào lúc ban đêm, Lâm Duệ mang theo Lâm Hi, Thượng Quan Thiên Di và Lư Hán Nguyên cùng lên xe bay rời khỏi thành. Hắn giả vờ giả vịt, đầu tiên là bay quanh Thần Lâm Cung, còn đến hiện trường nơi Vạn Tâm lão nhân tử vong quan sát, rồi bay quanh khu vực này mấy vòng.

Ban đầu, Lâm Duệ mơ hồ cảm giác có người đang nhìn trộm, nhưng sau khi bay vòng vòng mấy vòng thì cảm giác này dần biến mất. Trong quá trình này, con ma long Mã Thiên Long vẫn một mực truyền âm với Lâm Duệ, dùng ngôn ngữ vô cùng đáng thương cầu xin.

“Chỉ huy sứ đại nhân, chỉ cần ngài giúp ta một tay, giúp ta thoát khỏi đám súc vật này, tiểu nhân nguyện làm trâu ngựa cho ngài.”

“Dù phải ký huyết khế hay ngài bảo ta làm gì cũng được, chỉ cần thoát được bầy thú này là được.”

“Không chỉ là trâu ngựa, ta nguyện ý làm vật thay ngài đi bộ.”

Lâm Duệ cũng sinh lòng trắc ẩn nhưng hắn nghĩ lại tội ác của con ma long này khi ở quận thành thì cảm thấy đáng đời cho nó. Nhưng Lâm Duệ vẫn hiếu kỳ với một chuyện: “Mã Thiên Long, vì sao huyết mạch của ngươi lên cấp vậy?”

Lâm Duệ biết tình cảnh tên này không tốt, vì là "long mới" nên nó liên tục bị bắt nạt.

Mã Thiên Long nghe vậy thì ấp úng truyền âm lại: “Ta cũng không rõ, vốn một mực bị đánh, không hiểu vì sao huyết mạch lại lên cấp, có thể liên quan đến công pháp ta tu luyện, chắc là do ta luyện thân thể.”

Lâm Duệ không khỏi híp mắt, thầm nghĩ con ma long này cũng có bí mật, đợi ngày nào đó mình phải tiêm cho nó thuốc nói thật mới được nhưng giờ hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Sau đó không lâu, Lâm Duệ khống chế xe bay đến Tứ Điều Sơn. Hắn không dám khinh thường chút nào, sau khi xác nhận không bị ai theo dõi mới dám dừng lại. Hắn đầu tiên phong bế cảm quan linh thức của tám con ma long, sau đó mới ra hiệu cho đám người Phí Vân Lai dùng tốc độ nhanh nhất mang ba mảnh thần bi lên xe bay.

Ba vị này đã tìm ra cách di chuyển, chỉ cần toàn bộ quá trình không chạm tay vào, dùng xe đẩy là được. Nhưng bọn họ làm theo lệnh Lâm Duệ vô cùng cẩn thận, làm sẵn xe chì bao quanh từng mảnh thần bi. Đợi đến khi ba mảnh thần bi được vận chuyển lên xe bay, Lâm Hi vô cùng tò mò hỏi:

- Đây là thứ gì vậy? Sao để Đông Vực Sâu làm to chuyện thế?

Nàng vừa rồi thử tìm kiếm nhưng không thấy ảnh khớp nào trên mạng hay trong mạng lưới nội bộ Cục An Ninh.

- Nó là mảnh của Vực Sâu Thần Bi, còn có tên khác là Chìa Khóa Vực Sâu, trên mạng có chút luận văn về nó đấy, em có thể tìm đọc.

Ánh mắt Lâm Duệ có chút phức tạp:

- Vị kia ra lệnh cho anh phải tìm về vật này trong vòng nửa năm.

Ba người nghe vậy thì vô cùng nghi hoặc, sau đó là chấn động rồi khiếp sợ.

Lúc này Thượng Quan Thiên Di cũng đã được Lâm Duệ cấy chip sinh vật, có thể lên mạng tra thông tin. Thiên phú của nàng rất cao, chỉ dùng một tháng đã học được gần hết ngôn ngữ Liên Bang, tuy chưa thể nói nhưng đã đọc được.

Thượng Quan Thiên Di ánh mắt chấn động nhìn ba mảnh đá trước mặt, thầm nghĩ vật này là mảnh Vực Sâu Thần Bi sao? Thần kỳ vậy sao?

Trong lòng Lư Hán Nguyên thì gợn sóng, hắn thầm nghĩ thảo nào Đông Vực Sâu lại tức giận như vậy, không tiếc làm to chuyện. Còn có Cục An Ninh Liên Bang nữa, cũng huy động lượng lớn nhân lực. Lư Hán Nguyên có nguồn tin của mình, hắn biết Cục An Ninh phái ra lượng lớn cao thủ giáng lâm Thiên Cực tinh. Nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn là vì mảnh Vực Sâu Thần Bi trước mặt! Nhưng sao thứ này lại ở trong tay Lâm Duệ?

Lâm Hi vô cùng giật mình mở to hai mắt nhìn Lâm Duệ:

- Anh điên à? Sao phải mang thứ này về chứ?

Lâm Duệ hít sâu một hơi rồi đầy chờ mong nhìn em gái:

- Một lời khó nói hết. Tiểu Hi, em thử chạm tay vào nó xem.

Trong đám người dưới trướng hắn, có khả năng dùng được thứ này chỉ có chị em Lâm Hi và Lâm Y thôi. Có lẽ thánh nữ của Cơ Thần Điện cũng cần dùng nhưng bản thể của vị này còn bị nhốt trong Cơ Thần Điện. Lâm Duệ không thể đưa ba mảnh thần bi này đến căn cứ đô thị được.

Lâm Hi nghe vậy thì chạm tay vào, chốt lát sau, nàng cau mày nói:

- Thứ này quả thật có thể cường hóa võ ý của em, giúp em duy trì bản thân nhưng nó cũng tăng thêm nguyên chất Vực Sâu trong cơ thể em.

Lâm Hi hai tháng trước đã ngưng tụ võ ý, võ ý của nàng rất đơn giản, là “thủ hộ”. Lâm Hi biết điều này bắt nguồn từ chấp niệm trong lòng nàng – nàng muốn bảo vệ người thân, những người bên cạnh nàng.

Lâm Hi ban đầu cũng không hài lòng với võ ý này cho lắm, nàng cho rằng thủ thì dư, công không đủ. Nhưng nàng lập tức điều chỉnh tâm tình, võ đạo cực ý như nào phải xem người sử dụng! Trên thế gian này không có võ đạo cực ý yếu, chỉ có người sử dụng yếu!

Lâm Duệ không khỏi chà chà cảm thán, rơi vào suy tư. Theo lý thuyết, cần phải loại bỏ phần nguyên chất Vực Sâu thuộc về Tuyệt Vọng Thiên Tôn trong người Lâm Hi, mới có thể để Lâm Hi sử dụng mảnh thần bi được.

Lúc này, bỗng có mấy dòng chữ hiện ra bên trên mảnh thần bi.

Lâm Duệ dùng chip sinh vật phiên dịch, đọc được: “Cảm giác người chạm vào là vật chứa linh hồn của Tuyệt Vọng Thiên Tôn.” Và “Thần Thủy lịch năm 535431, Tuyệt Vọng Thiên Tôn nắm giữ pháp môn tuyệt vọng và hủy diệt. Thần Thủy lịch năm 539631, Tuyệt Vọng Thiên Tôn cướp đoạt pháp môn phá hoại."

Lâm Duệ không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ vị Tuyệt Vọng Thiên Tôn này niên đại rất gần đây, chỉ trong vòng 100.000 năm thôi. Hơn nữa vị này nắm giữ các loại khái niệm đều rất mạnh mẽ.

Cũng vào lúc này, Lâm Duệ nhận được phi thư của Lạc Vọng Thư. Khi hắn mở phi thư ra, thanh âm của Lạc Vọng Thư trực tiếp vang lên:

- Tiểu Hạo Hạo ngươi giờ đang ở đâu? Thương thế sao rồi? Nếu như không sao thì mau chóng đến Thần Sứ Viện gặp ta.

Lâm Duệ tâm thần chấn động, xem ra sư tôn đã hết kỳ hạn phạt diện bích. Chỉ là từ thanh âm của sư tôn, không có cảm giác dù bận vẫn ung dung như trước kia mà là cảm giác có chút mệt mổi.

Lâm Duệ nhìn mảnh thần bi trước mặt, để phi thư quay về với Lạc Vọng Thư.

Lạc Vọng Thư khi mở phi thư ra, nhìn thấy nội dung ghi bên trên thì sững sờ. Lâm Hạo nói hiện giờ hắn không tiện rời khỏi Hoàng Thành, mời nàng đến Lâm phủ, nói là có chuyện vô cùng quan trọng cần thương lượng.

Lạc Vọng Thư mới từ Thần Cung xuống, vừa đau đầu vừa mỏi mệt. Mỏi mệt là vì mấy chục năm gần đây, đây là lần đầu tiên nàng gặp khó khăn lớn như này. Đau đầu là vì chuyện Vực Sâu Thần Bi, muốn lấy lại từ tay Quang Minh thánh giáo, nói thì dễ làm thì khó…

Lạc Vọng Thư vốn đang chuẩn bị thương lượng kế sách với Lâm Hạo thì Lâm Hạo lại để nàng lập tức tới Lâm phủ. Nàng âm thầm sinh nghi, Tiểu Hạo Hạo chẳng lẽ không biết tình thế bây giờ rất cấp bách sao?

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an