Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Chuyện là như vậy sao? Đúng là trời xui đất khiến.
Lạc Vọng Thư ngồi ở đại sảnh trụ sở bí mật của Lâm Hạo, vừa nghe đồ đệ kể lại chuyện vừa nhâm nhi trà nóng Cơ Tuyết Oánh dâng lên. Nàng cảm giác mệt mỏi trước đó như tan biến hết. Chuyện này Lâm Hạo làm rất tốt, hiếm có là đồ đệ này một mực suy nghĩ cho nàng, muốn bảo vệ nàng, để nàng làm sư tôn vô cùng hưởng thụ, cũng thêm thương yêu hắn.
Lạc Vọng Thư sau đó nghĩ đến kết quả xem bói tinh tượng của đại ti thiên, nói:
- Vật này có liên quan đến Vực Sâu, quả thật có chút phiền phức nhưng không phải quá khó xử lý, ngươi hẳn cũng đã nghĩ ra cách, ngươi định xử lý như nào?
Vị Thần này cũng thật là, vốn mọi chuyện êm đẹp, tự dưng xem bói tinh tượng làm gì, để việc trở nên rối rắm. Nàng đương nhiên sẽ không trung thực trả lại, thứ này đang giúp nàng giải trừ mối lo bị Vực Sâu ô nhiễm. vốn Lạc Vọng Thư trước đó chỉ có thể chờ mong tu vi Lâm Hạo tăng lên, sau đó dùng lửa thanh tịnh thanh tẩy giúp nàng, nào ngờ Tiểu Hạo Hạo giúp nàng lấy được ba mảnh Vực Sâu Thần Bi, đúng là niềm vui bất ngờ. Đương nhiên, thứ này rồi vẫn phải nộp lên cho Thần, nhưng vấn đề là trả lại như nào?
Lâm Duệ quả thật cũng đã có tính toán:
- Ma giáo nhất định phải diệt, nhưng Quang Minh thánh giáo không có Vực Sâu, cũng không dễ vu oan giá họa. Ta gần đây thăm dò vực ngoại thiên ma có một tổ chức tên là Trường Sinh Hội, bọn họ đang nghiên cứu Vực Sâu, trước đây trang viên Lạc gia chính là một trong các căn cứ của tổ chức này, ta giờ đã nắm giữ được một vài vị trí căn cứ nữa.
Thật ra trước đó hắn vừa mới đánh rụng thêm một căn cứ của Trường Sinh Hội, chém giết 300 người, bắt giam 200 người.
Quản gia Lư Hán Nguyên ở bên cạnh lắng nghe mà âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ Lâm tổng này cũng quả thật là độc ác.
- Trường Sinh Hội sao?
Lạc Vọng Thư mắt hạnh chăm chú, rồi lơ đễnh nói:
- Ta mơ hồ có nghe nói đến. Vậy thì chọn bọn họ đi, nhưng chờ sau 3 tháng đã, đến lúc đó nếu ngươi cần vi sư hỗ trợ thì cứ nói, nếu như trong lúc này có mục tiêu khác thích hợp hơn thì đổi kế hoạch.
Nàng nhìn Lâm Hạo nói:
- Thuộc hạ giúp ngươi vận chuyển mảnh thần bi có đáng tin không, là từ đâu tới?
- Vô cùng đáng tin, tính mạng gắn liền cùng ta!
Lâm Duệ chắp tay nói tiếp:
- Sư tôn có lẽ không biết, gây đây giá cả ở thiên ma nguyên hương tăng cao, đệ tử buôn bán với những người kia, tiền lời rất lớn. Trong tay đệ tử có tiền, lại có thân phận chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, được Thần chú ý, may mắn thuê được không ít cao thủ, chỉ là đại đa là dân giang hồ, trên người có án cũ nên không tiện hiện thân.
Lạc Vọng Thư không khỏi “Hừ!” một tiếng, liếc mắt nhìn quản gia Lư Hán Nguyên bên cạnh. Thầm nghĩ người này hẳn cũng là cao thủ Lâm Hạo thuê, cấp 8 bậc hoàng – Lâm Hạo có thể hấp dẫn nhân vật như này hiệu lực cho mình sao?
Lạc Vọng Thư thật ra không quá yên tâm nhưng nàng biết Lâm Hạo nhìn như làm người sắc bén nhưng thật ra vô cùng chu toàn, gần như giọt nước không lọt. Nhất là Lâm Hạo còn nhấn mạnh mấy chữ “tính mạng gắn liền cùng ta” nữa!
Lạc Vọng Thư cũng không để ý việc này nữa, nhìn về hướng phòng chì phẫu thuật hỏi:
- Như vậy phòng phẫu thuật này là sao?
Lâm Duệ thần sắc xúc động nói:
- Đệ tử đang học kỹ thuật giải phẫu thực trang của thiên ma. Đệ tử cảm giác đã có chút thành tựu, thực trang thiên ma không có gì không tốt, đã lưu hành thành trào lưu, công khanh trong triều ít nhiều cũng cấy thực trang, thầy trò chúng ta muốn đứng vững trong triều thì không thể lạc hậu được. Nhưng đệ tử không tin được thiên ma, cũng không dám tin, chỉ đành tự mình học, cho nên tạo ra phòng chì giải phẫu này. Sở dĩ dùng chì là vì vật này có thể che đậy cảm ứng linh thức, để đệ tử sử dụng pháp môn thanh tịnh, đề phòng vạn nhất, bất ngờ lại cần dùng cho việc lần này.
Lạc Vọng Thư lại "Hừ!" thêm một tiếng, nàng chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Hạo, không ngừng suy tư. Chốc lát sau, nàng mới khẽ cười, gật đầu nói:
- Cũng được, ngươi cứ học xem, nếu có thành quả có thể thử với long vệ của ta.
Sau đó nàng đứng lên nói:
- Mảnh thần bi không tiện chở vào hoàng thành, để lại ở chỗ ngươi đi. Tự ta sẽ nghĩ biện pháp tới đây nhưng phòng chì của ngươi nên gia cố thêm, muốn không có chút sơ hở nào, mà ngươi đã tăng lên quan tứ phẩm, dinh thự này hơi nhỏ rồi, nghĩ biện pháp mua mở rộng thêm đi.
Dinh thự nhỏ ý nghĩa không đủ đất trống phòng ngự, người khác đánh thọc một cái là thấy bí mật ngay. Bên trên không mở rộng được thì bên dưới cũng không mở rộng được, diện tích căn cứ dưới lòng đất này mới 50 mẫu thì làm được gì chứ? Phòng chì này tuy xây ở trung tâm dinh thự, nhưng nếu có người đào đường hầm, có thể dễ như trở bàn tay đột phá vào đây.
- Trong phủ cũng cần thuê thêm cao thủ, không nên tiếc tiền.
Lạc Vọng Thư biết mấu chốt vẫn là tiền, có tiền là có cao thủ, vẫn phải giúp Lâm Hạo kiếm thêm tài nguyên mới được.
Nàng nói tiếp:
- Trong Thần Vụ Phủ có mấy chục cơ giáp của vực ngoại thiên ma, còn có hơn 100 pháo đài, nghe nói đã được sửa chữa, để ở đó để cơ giới sư nghiên cứu mô phỏng, nhưng mấy chục năm qua cũng không mô phỏng được gì. Tìm chút lý do, lấy về nhóm đồ này đi.
Máy móc không có đầu óc còn đáng tin hơn con người nhiều.
….
Sáng sớm hôm sau, dị thể của Lệnh Hồ Minh Đức, ngự sử trung thừa Triệu Dương theo hơn mười vị quan lớn nhất phẩm lên triều.
Quan lớn trong triều ít nhiều biết chuyện hôm qua, nên đều sắc mặc trầm trọng, cẩn thận từ lời nói đến hành động. Hôm qua thiên tử bị đánh mắng, thần sứ thứ nhất và thứ ba cũng bị trừng trị, thần sứ thứ hai thoạt nhìn không sao nhưng cũng bị Thần khiển trách một phen, giờ chắc tâm tình cũng không tốt. Hôm nay không thể để mấy vị này thấy ngứa mắt được.
Nhưng ở sau bọn họ, một đám quan lại tứ, ngũ phẩm ầm ĩ bàn luận.
- Các ngươi nghe nói gì không, chỉ huy sứ Thứ Gian Cục Lâm Hạo được ban chức tứ phẩm của Thần Cung đấy.
- Chuyện lớn như vậy, sao có thể không nghe nói đến chứ? Hiếm có thật, ta nhớ trong mười hai vị thần sứ dự bị, giờ còn bốn người vẫn là chức tứ phẩm đại chủ tế đấy.
- Chỉ có hai người, Thân Đồ Vinh và Tư Đồ Tú do hôm qua hành sự bất lực, không đủ đảm đương trách nhiệm, đã bị tước mất thần chức. Hai vị này đúng là gặp xui, gần đây liên tục gặp chuyện không đâu.
- Các ngươi còn chưa biết đi, đêm qua Thần Cung mang đến một bộ thiên ma long giáp cho Lâm Hạo, lúc đó có thái giám và đại chủ tế tới, bọn họ đều nói long giáp kia có chín huân chương đấy! Đây là lễ chế trang phục của thân vương và thái tử đấy.
- Thần Sứ Giám còn đưa cho hắn quyền lực lớn như vậy, thậm chí được điều động binh của ba quân Lạc Kinh, bốn quân Thiên Uyên, lệnh hắn toàn lực điều tra Quang Minh thánh giáo và vực ngoại thiên ma. Nhìn chung từ khi Đại Tống thành lập Thứ Gian Cục đến nay, đây là vị chỉ huy sứ quyền lực lớn nhất, quả chính là thái tử trong triều, không phải thái tử, còn hơn thái tử ấy chứ!
- Không biết vì sao Thần lại nổi giận nhỉ, nhất định phải tiêu diệt Quang Minh thánh giáo a?
- Nói cẩn thận! Đây là việc của Thần, không phải chúng ta nên đề cập đến. Ta ở đây nghe nói đến một chuyện lạ, đêm qua sau khi thần sứ thứ ba kết thúc diện bích, lập tức xuất cung đi tới Lâm phủ ở lại cả đêm, đến sáng sớm nay mới rời đi, lúc ra ngoài mặt mày Lạc thần sứ tỏa sáng, khác xa bộ dáng mệt mỏi trước đó.
- Có gì lạ chứ? Nàng là sư tôn của chỉ huy sứ, đến phủ của đệ tử ở lại một đêm có gì lạ chứ? Hừ, ta biết ý của ngươi, quả thật Lạc thần sứ rất thân cận với đệ tử này, bình thường còn hay động tay chân nữa.
- Sao có thể chứ, ý của các ngươi là Lạc thần sứ và Lâm chỉ huy sứ có gian tình?
- Gian tình gì chứ? Bọn họ nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả cho ai mà.
Ngự sử trung thừa Triệu Dương – cũng chính là Lệnh Hồ Minh Đức, không khỏi tức giận khó kìm.
- Im ngay!
Lệnh Hồ Minh Đức quát lên một tiếng, phát hiện đám đồng liêu giật mình quay lại nhìn mình. Hắn ý thức được không ổn, vội sửa chữa:
- Hoàng thành là nơi trang nghiêm, các ngươi lớn tiếng nghị luận gì đó? Mà thần sứ thứ ba và chỉ huy sứ Thứ Gian Cục là người các ngươi có thể phỏng đoán chỉ trích sao?
Hắn ra vẻ tức giận, mắng đám người kia xối xả nhưng trong lòng thì thầm nhíu lông mày.
Người Thiên Cực tinh mặc dù văn minh giống cổ Đông Á nhưng phong tục lễ nghi rất khác. Dù là ở Liên Bang, sư đồ luyến cũng là chuyện đi trái lẽ thường, không được hoan nghênh nhưng ở Thiên Cực tinh, đây lại là chuyện bình thường.
Lệnh Hồ Minh Đức âm thầm phát bực, thầm nghĩ cháu ngoại mình là như nào vậy? Nàng mà còn chậm tay là miếng thịt đặt đến miệng rồi còn bị người cướp đi mất đấy!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an