Vô Thượng Thiên Tôn

Chương 488: muốn ngươi tan cửa nát nhà



Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Quả đúng như Lâm Duệ suy đoán, cửa phủ hắn hôm sau suýt bị giẫm nát.

Ban ngày hắn đến Thứ Gian Cục ngồi, đôn đốc các ban ngành nhanh chóng kiểm tra tình hình ma giáo và vực ngoại thiên ma, sau khi về phủ thì thấy Lư Hán Nguyên trình lên hơn trăm tấm bái thiếp. Ngoài ra còn có lượng lớn khách đến nữa nhưng đại đa bị Lư Hán Nguyên đuổi về.

Vị này quả không hổ danh mưu thần, rất có thiên phú làm quản gia. Lư Hán Nguyên không chỉ chọn ra mười một tấm bái thiếp có giá trị để Lâm Duệ tự xử lý, khách tới thì người nên đuổi thì đuổi, người nên giữ lại thì giữ lại.

Lâm Duệ phát hiện khách được giữ lại đều rất khá, ăn nói tốt, thể hiện được năng lực, hoặc lý lịch đẹp, tương đối có tài, có thể trợ giúp cho sự nghiệp của hắn. Dưới sự giúp đỡ của Lư Hán Nguyên, Lâm Duệ chỉ dùng không đến nửa giờ đã xử lý thỏa đáng, hiệu suất làm việc tăng mạnh.

Lâm Duệ cuối cùng tiếp kiến gia chủ Nguyên gia – Nguyên Chính Bình và giám sát sử của giám thứ mười – Nguyễn Quốc Thu, nhưng đổi thành bàn chuyện trong thư phòng của hắn. Hai người này đến là để báo cáo kết quả điều tra về việc đồ dùng cũ của Cơ Tuyết Oánh bị mất.

Nguyễn Quốc Thu thần sắc vô cùng cung kính, cũng có chút xấu hổ. Sau khi giám sát sử đời trước đốt giá các khố, hắn mới được cất nhắc lên chức này. Hắn biết hai vị kia sở dĩ bí quá làm liều, cuối cùng rơi đài là vì bị chỉ huy sứ Lâm Hạo dùng thủ đoạn ép đến đường chết. Ân tình đề bạt này có một nửa tính ở trên người vị chỉ huy sứ này, sau đó hắn có thể ngồi vững ở vị trí giám sát sử cũng có phần nhờ vào chỉ huy sứ đại nhân giao cho hắn xử lý đại án thiên ma.

Nguyễn Quốc Thu rất muốn báo đáp Lâm Hạo, cũng muốn để Lâm Hạo thấy năng lực bản thân. Nhưng đáng tiếc chuyện không như mong muốn, lần này hắn chỉ có thể để Lâm Hạo thất vọng rồi.

Lâm Duệ chăm chú nhìn hồ sơ Nguyễn Quốc Thu trình lên, thần sắc hài lòng:

- Điều tra rất cẩn thận, chu đáo, không bỏ sót bất cứ điểm đáng nghi nào, lấy đầy đủ khẩu cung không bỏ sót bất cứ ai hiềm nghi.

Nguyễn Quốc Thu thần sắc xấu hổ:

- Hổ thẹn! Đại nhân có thể cho hạ quan thêm mấy ngày được không, hạ quan nhất định tra ra manh mối.

Lâm Duệ khẽ cười, chỉ vào chồng hồ sơ:

- Ta tin lời này nhưng không cần nữa, ta đã biết chủ mưu đứng sau là ai rồi.

Vừa rồi Lâm Duệ đã hỏi giới linh, tra ra danh tính hung thủ và ý đồ của họ. Chỉ tốn 3000 điểm hồn lực là đủ thôi diễn.

Thông báo: Người đánh cắp đồ dùng cũ của Cơ Tuyết Oánh là An Quốc Công Đỗ Hâm Nhiên.

Thông báo: Mục đích là để thu thập gen của Cơ Tuyết Oánh, bồi dưỡng sao chép thể, để thi triển “đinh tâm tuyệt mệnh chú” khi Cơ Tuyết Oánh Hóa Long.

Đinh tâm tuyệt mệnh chú sao?

Ánh mắt Lâm Duệ ngưng tụ, sau đó cầm bút lông lên, khoanh tròn vài điểm rồi ném lại cho Nguyễn Quốc Thu.

Lâm Duệ chắp tay sau lưng, đi tới bên cửa sổ, cười lạnh nhìn ra ngoài:

- Hay cho An Quốc Công! Việc của Chu gia, ta còn chưa tính sổ với hắn, vậy mà hắn dám ra tay trước, tính toán với bản quan.

Nguyễn Quốc Thu nghe vậy sững sờ, ngạc nhiên không thôi. Hắn nghĩ vị Lâm đại nhân này làm sao biết An Quốc Công là chủ mưu chứ? Chỉ dựa vào hồ sơ ghi chép và khẩu cung thôi sao? Này cũng quá thần kỳ a? Đây là chênh lệch giữa hắn và Lâm đại nhân sao?

Nguyễn Quốc Thu vốn còn cảm giác Lâm đại nhân có chút qua loa nhưng khi hắn nhận lại hồ sơ, nhìn những điểm mấu chốt Lâm Hạo khoanh thì biến sắc. Những điểm này nhìn như bình thường nhưng nếu liên hệ với nhau thì rất khả nghi.

Nguyên Chính Bình ở bên cạnh cũng tê dại da đầu, hắn không ngờ lại là An Quốc Công! An Quốc Công là anh trai Tĩnh quý phi, là quốc cữu đương triều, bản thân là võ giả cấp 8 vượt hoàng! Không chỉ vậy, hắn còn giữ chức phó soái Võ Lâm Trực, quân hàm phụ quốc đại tướng quân nhị phẩm, không chỉ nắm giữ quân quyền lớn, thế lực gia tộc cũng lớn, môn sinh đệ tử trải khắp trong quân. Thiên tử nạp Tĩnh quý phi làm phi, thật ra cũng có ý định thu gia tộc họ Đỗ vào thế lực bản thân.

Nguyên Chính Bình biết An Quốc Công ngày xưa chính là một trong những kẻ cầm đầu diệt Chu gia, trước đó nghĩa muội Chu Vân Hi của Lâm đại nhân khi đảm nhiệm chức giám sát sử Thừa Thiên Môn, đã từng nhiều lần gây khó dễ An Quốc Công và tộc nhân. Chuyện lần này quá nửa là An Quốc Công có ý định trả thù.

Nguyên Chính Bình ánh mắt dần kiên định, An Quốc Công tuy quyền thế cao lớn nhưng liên quan gì đến Nguyên gia chứ, vị đại tướng quân này thậm chí còn từng để ý đến tài sản Nguyên gia. Cho nên Nguyên gia căn bản không có lựa chọn! Hơn nữa An Quốc Công sao sánh được với Lâm Hạo chứ, người này tính là gì chứ?

Nguyên Chính Bình liếc mắt nhìn bộ thiên ma long giáp hoa lệ ở góc thư phòng mà ánh mắt nóng rực. Hắn giờ đã biết tên bộ thiên ma long giáp này, nó tên là Thiên Chỉ. Nghe nói là đại ti thiên đặt tên, nhưng nếu đại ti thiên không được ý chỉ của Thần thì sao dám dùng tên ám chỉ rõ rệt như này chứ?

Lời dịch giả: Thiên Chỉ nghĩa là ý chỉ của trời, của Thần!

Vị đại nhân trước mặt hắn chính là thái tử của triều Đại Tống, vô danh nhưng hữu thực! Với tình thế Đại Tống trước mắt, Lâm chỉ huy sứ chưa hẳn không có khả năng kế vị.

Lâm Duệ chuyển đi ánh mắt, nhìn hướng đan tâm kiếm cốt ma đang luyện kiếm trong sân. Con yêu ma này vô cùng chăm chỉ, dù thiên phú võ đạo của nó kém chút nhưng ngày ngày không ngừng khổ luyện, chuyên tâm dốc chí, cẩn thận tỉ mỉ.

Lâm Duệ cũng rất sủng ái muội muội, còn “sáng tạo” một bộ kiếm pháp cho nó, giúp nó phát huy lớn nhất sở trường. Giúp nó chuyên vào tâm, chuyên vào kiếm, ngày ngày tinh tiến, luyện đến thần uy cực hạn. Hắn nhìn yêu ma bộ dáng Chu lão này, thầm nghĩ vừa hay đúng dịp, lần này có thể đòi lại công đạo cho Chu gia. Em gái hắn thu được tài sản khổng lồ của Chu gia, còn có cả chiến long cấp 6 vượt hoàng nữa, cầm nhiều chỗ tốt như vậy, cũng phải có hồi báo chứ.

Nguyên Chính Bình và Nguyễn Quốc Thu sau khi nghe xong thì thần sắc nghiêm lại, lui ra khỏi thư phòng Lâm Duệ.

Lâm Duệ tiếp tục nói:

- Lư tiên sinh, bằng vào quyền lực trong tay ta, có thể trong một tháng để An Quốc Công này mất chức, trong ba tháng để người này cũng như Chu gia, rơi vào cảnh nhà tan cửa nát không?

Lư Hán Nguyên vẫn đứng sau lưng Lâm Duệ lắng nghe, hai mắt chớp sáng:

- Lâm tổng, ngài giờ được Thần Sứ Giám trao quyền, quyền hạn rất lớn, trong triều Đại Tống ít người sánh bằng. Nếu ngài muốn đả kích An Quốc Công và thế lực dưới trướng, đơn giản dễ như trở bàn tay, để An Quốc Công này nhà tan cửa nát dù khó chút nhưng không phải không làm được. Chỉ là giờ Cơ tiểu thư sắp Hóa Long, nếu chúng ta ép quá, sợ là họ sẽ chó cùng rứt giậu.

Lư Hán Nguyên vừa lên tiếng vừa thầm thổn thức, cũng âm thầm hưng phấn. Hắn đã sớm từ bỏ dã tâm tự lập, hắn biết thiên phú bản thân không bò lên nổi, hứng thú của hắn những năm trước là hỗ trợ Tấn Bá Long leo lên đỉnh cao Liên Bang. Dù hắn không leo lên được, nhưng nếu có cơ hội được nhìn quang cảnh trên đó cũng đã nghiền. Cho nên sau khi Tấn Bá Long tử vong, tập đoàn Tấn Hào sụp đổ, đấu chí của hắn tan thành mây khói, hắn cảm giác bốn trăm năm nhân sinh không làm nên trò trống gì, tất cả không có chút ý nghĩa nào. Cho đến khi hắn biết Lâm Duệ chính là chỉ huy sứ Thứ Gian Cục Lâm Hạo!

Lúc đó Lư Hán Nguyên cảm giác khó mà tin nổi. Hắn vốn tưởng rằnng đời mình thế là chấm hết rồi, nào ngờ lại là bước sang trang sử mới, chói sáng, huy hoàng hơn. Quyền lực chỉ huy sứ Thứ Gian Cục ở Đại Tống lớn như nào chứ? Tương lai sáng lạn như nào chứ? Quyền lực trong tay vị này giờ đã rất ghê gớm, thậm chí còn vượt qua các vị trọng thần nội các và thần sứ dự bị.

Nhân vật như An Quốc Công hoàn toàn có thể đả kích nặng thế lực của tập đoàn Tấn Hào ở Thiên Cực tinh, nhưng Lâm Duệ lại dễ như trở bàn tay đùa chết An Quốc Công. Lần này Lư Hán Nguyên hắn có thể tự lên kế hoạch, đánh tan nát một thế lực không kém gì tập đoàn Tấn Hào. Những ngày này ở chung, hắn biết vị chủ nhân mới không chỉ thiên phú siêu quần, năng lực trác tuyệt, mưu lược sâu xa, còn độ lượng, rộng lượng, ủy quyền cho thuộc hạ. Nhưng trước khi chủ nhân mới trưởng thành, nhất là giờ chủ nhân còn ở trạng thái mầm non ở Liên Bang, hắn cần toàn tâm toàn ý phụ tá che chở.

Lâm Duệ bật cười lớn nói:

- Ta chính là muốn dao động trận cước của hắn, ép hắn loạn! Con người khi hoảng hốt mới dễ mắc sai lầm. Tiếp theo nhờ ngươi thương nghị với Lý sư huynh và Vương Sâm, giúp ta vạch ra kế hoạch nên làm như nào.

Hắn còn một vị quân sư Tiết Lăng Tuyết nữa nhưng cô nàng này giỏi về chiến thuật quân sự hơn, ở phương diện thương mại còn non lắm.

Vị quản gia bên cạnh hắn, không chỉ từng tự tay nâng lên tập đoàn Tấn Hào, còn làm quân sư cho Tấn Bá Long trên trăm năm, kinh nghiệm phong phú, từng trải vô số trận mạc, không phải Tiết Lăng Tuyết mới ra trường có thể sánh được, hơn nữa thân phận của nàng cũng có chút bất tiện.

Lư Hán Nguyên lúc này hiểu ý, gật đầu nói:

- Hán Nguyên nhất định không để Lâm tổng thất vọng!

Sáng sớm hôm sau, An Quốc Công Đỗ Hâm Nhiên nhận được chiếu lệnh, mệnh lệnh hắn mang theo 3000 tinh nhuệ của Võ Lâm Trực tới phía bắc Kinh Châu, tham dự một hành động bí mật của Thứ Gian Cục. Đây chỉ là một điều lệnh bình thường không thể bình thường hơn nhưng An Quốc Công Đỗ Hâm Nhiên lại cảm thấy sát ý lạnh lẽo phả thẳng vào mặt!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an