Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Vân Thượng Thiên Cung thật ra diện tích rất rộng, bằng 2/3 diện tích thần cung của Ly Hợp Thiên Tôn. Tạo hình của nó to lớn thần bí, trôi nổi giữa hư không trong màn trời, là sản phẩm đan xen giữa thực tế và hư ảo.
Tầng ngoài thiên cung vô cùng đẹp đẽ thu hút ánh nhìn, nó như là tạo thành từ kim loại lỏng, vừa lộng lẫy lấp lánh như cầu vồng, bề mặt lại trơn bóng loáng như gương, lại thi thoảng dập dờn đẹp đẽ.
Ở trung ương là Vô Cực Thần Điện, nó như hoàn toàn vi phạm quy tắc vật lý, từ vô số kim loại và khí tức Căn đan xen tạo thành, hình dáng của nó không ngừng vặn vẹo, xây dựng lại, tựa như mỗi giây đều đang tự định nghĩa lại hình thái bản thân, đồng thời tỏa ra ánh sáng thu hút thần phách.
Trên vách tường khảm nạm vô số thanh trường đao, chúng chỉ về những kẻ xông vào, như là có thể xuyên thủng nguyên thần bất cứ ai xâm nhập.
Ở cửa lớn là một vòng xoáy khổng lồ, như có thể xoắn nát, thôn phệ bất cứ ai dám bước qua nó. Nhưng cấm pháp này đối với Lâm Duệ sở hữu pháp môn thanh tịnh thì không có chút tác dụng nào.
Lâm Duệ hơi phất tay áo, mở ra thần lực khái niệm của mình, che chở bốn nàng phía sau mạnh mẽ xông vào.
Vòng xoáy tức thì bộc phát vô số đao cương nhỏ bé, mỗi đao tràn ngập khí tức của Căn và sức mạnh khái niệm của Vô Cực Đao Tôn nhưng chúng không thể đánh đến gần đám người Lâm Duệ được.
Đám người Lâm Duệ bình yên tiến vào trong điện, Lạc Vọng Thư vừa tiến vào đã nhướng mày lên, nhìn bảo tọa khổng lồ ở giữa:
- Đó là căn nguyên thạch?
Bảo tọa này cũng do vô số kim loại vặn vẹo và lực lượng của Căn hỗn hợp tạo thành, tràn đầy khí tức thần bí uy nghiêm. Để Lạc Vọng Thư chú ý là khí tức Căn của nó nồng đậm hơn bên ngoài nhiều.
Toàn bộ thiên cung này, rõ ràng có khảm lượng lớn hợp chất diễn sinh từ Căn – là căn nguyên thạch!
Bảo tọa này có hàm lượng căn nguyên thạch rất cao, gần như đến gần khối đá phe Luyện Ngục làm giả mảnh Vực Sâu Thần Bi trước đó.
Theo lý thuyết, bảo tọa dài rộng 6m này cũng là tài liệu luyện khí đỉnh cấp.
Nhưng nơi này có khí tức Căn nồng đậm như vậy, vậy mà Vô Cực Đao Tôn cũng ở lại được.
- Sư tôn trước khi lên cấp Vực Sâu, vì đề phòng các vị Thần tìm thấy, không thể không dùng lượng lớn căn nguyên thạch khảm trong thiên cung. Điều này giúp phòng ngự các vị Thần, chỉ có nơi lực lượng Căn nồng đậm mới làm bọn họ kiêng kị một chút.
Ánh mắt Liễu Tâm Lan hơi ảm đạm, thầm nghĩ đây cũng là lý do vì sao sư tôn nàng nhanh chóng bị Căn xâm chiếm.
Lâm Duệ đưa ánh mắt nhìn hướng thanh đao trôi nổi bên cạnh bảo tọa. Thanh đao này cũng thon dài, mặt ngoài phủ một tầng sáng bạc như ẩn chứa năng lượng vô tận, gáy đao ngưng tụ một long văn như là còn sống, vẫn đang chầm chậm dịch chuyển, tản mát ra uy áp kinh người.
Lâm Duệ thầm nghĩ đây hẳn là Cố Pháp Thiên Đao, thần binh của Vô Cực Đao Tôn, nghe nói có 79% cố pháp và 78% cường hóa. Thần khí này bắt nguồn từ nguyên chất chiến long của một vị cực Trường Sinh.
Tất cả thần khí vực sâu ở Thiên Cực tinh phần lớn bắt nguồn từ nguyên chất và nguyên hạch Vực Sâu của võ giả, rất ít là sản phẩm nhân tạo. Những vị Trường Sinh và Vực Sâu này làm vậy là vì muốn duy trì ý thức bản thân.
Lâm Duệ cầm lấy thanh Cố Pháp Thiên Đao này, đưa mắt nhìn Lạc Vọng Thư nói:
- Sư tôn?
Lạc Vọng Thư lắc đầu nói:
- Vật này với ta chỉ là thêu hoa trên gấm, trợ giúp không lớn.
Bản thân nàng có 62% cực hạn và cường hóa, 58% cố pháp và tăng trưởng, còn có 69% tinh luyện và thăng hoa. Giờ chỉ là bị giới hạn bởi võ ý “duy tâm duy ngã” của nàng chưa lên được cấp Trường Sinh nên không tăng lên tiếp được.
Đây đều là các khái niệm nàng có thể sử dụng tự nhiên, dưới võ ý duy tâm duy ngã của nàng thống hợp, thực tế phát huy tác dụng không kém hơn Cố Pháp Thiên Đao là bao. Nên thần khí này trợ giúp nàng rất ít, thật sự vô cùng ít. Hơn nữa, Lạc Vọng Thư đã sớm để mắt đến Vô Thượng Thần Tâm của Cát Tiên Sơn, đó mới là thần khí thích hợp với nàng.
Lạc Vọng Thư đã dùng đủ phương pháp tìm kiếm, đã lên đến gần một năm, thật ra đã cơ bản khóa chặt được phương vị động phủ Cát Tiên Sơn. Chỉ là ở sâu trong Luyện Ngục, nơi đó bị thần lực ba vị Thần trong Luyện Ngục bao phủ, nhất là U Ám Chi Chủ, năng lực cảm ứng của vị này vô cùng đáng sợ.
Lạc Vọng Thư tạm thời chưa tìm được cơ hội xâm nhập Luyện Ngục, thu lấy siêu thần khí kia.
Lâm Duệ hơi gật đầu, vung lên tay áo, đưa thanh Cố Pháp Thiên Đao đến trước mặt Liễu Tâm Lan:
- Thần khí vực sâu này tạm thời do tiền bối nắm giữ.
Cố Pháp Thiên Đao này có hai sức mạnh khái niệm rất phù hợp với vạn hóa của Liễu Tâm Lan, có thể tăng mạnh chiến lực cho nàng.
Nhưng Liễu Tâm Lan mới gia nhập dưới trướng hắn không lâu, công huân còn chưa đủ để Lâm Duệ ban thưởng thần đao này. Liễu Tâm Lan tuy là mấu chốt để Lâm Duệ tìm được Vân Thượng Thiên Cung, nhưng đội ngũ của Vương Sâm và giáo sư Hàn lại cam nguyện đối diện nguy hiểm tử vong, phấn đấu nỗ lực đến nửa năm trong thế giới dưới mặt đất tối tăm không có ánh sáng mặt trời, đó mới là công lớn.
Liễu Tâm Lan nghe vậy thì không có chút bất mãn nào, nàng đón lấy Cố Pháp Thiên Đao, thần sắc xúc động chắp tay nói:
- Đa tạ chủ nhân! Liễu Tâm Lan nhất định không phụ công ân tái sinh, ban thưởng đao này của chủ nhân.
Nàng lòng dạ rộng mở, tiêu sái lỗi lạc.
Lâm Duệ khi được đao này đưa cho sư tôn hắn trước, đây là điều đương nhiên. Hơn nữa, Lâm Duệ đã giúp nàng được phục sinh, công ân như cha mẹ. Nàng giờ có thể thu được thần binh của sư tôn là niềm vui lớn mà trước đó nàng không dám nghĩ đến.
Liễu Tâm Lan biết Lâm Duệ tuy nói tạm thời để nàng nắm giữ nhưng thực chất chính là ban thưởng cho nàng, chỉ cần nàng lập đủ công huân, đao này chính là của nàng.
Liễu Tâm Lan đặt đao trong tay, khẽ vuốt thân đao. Có thể vì cảm xúc bùng nổ, khó mà tự kiềm chế, quanh thân nàng bộc phát đao mang, cắt ra từng vết rách nhỏ ở nền đất dưới chân.
Lạc Vọng Thư thấy cảnh này thì ánh mắt hiện tia khác lạ:
- A?
Lạc Vọng Thư trước đó vốn cho là đạo tâm của Liễu tiền bối đã sụp đổ. Vị này bị các vị Thần đuổi giết lâu đến hơn 1000 năm, từng chịu vô số lần phản bội, nên hành động tâm tình cẩn thận bảo thủ, rất thiếu tự tin, đã mất đi tâm võ giả, không ngừng vươn lên, chỉ tiến không lùi.
Tình huống như Liễu tiền bối, dù có chữa trị nguyên thần, tiền đồ cũng có hạn, nhiều lắm là lên đến Trường Sinh loại yếu là rất khó tiến thêm.
Nhưng với cảnh hiện giờ, xem ra vị tiền bối này chỉ là tạm thu lại sắc bén, đạo tâm của nàng vẫn còn rất kiên cố.
Lâm Duệ nhìn về trung ương tòa điện. Ở nơi đó có một ngọc đỉnh cao 6 thước, toàn thân óng ánh tróng suốt, tỏa ánh sáng lộng lẫy. Thân đỉnh có phù điêu sinh động vô cùng, núi non sông ngòi, phi cầm tẩu thú đầy đủ, mỗi chi tiết đều tinh xảo sắc nét, tựa như nét vẽ của trời, thu hết sinh linh vạn vật vào đó vậy, đẹp đến làm người nín thở.
Ở bên dưới còn một pháp đàn trung đẳng, bao phủ 20 trượng quanh nó. Pháp đàn này vẫn đang vận chuyển, không ngừng tỏa ánh sáng nhàn nhạt.
Lâm Duệ thầm nghĩ đây hẳn là thần khí vực sâu “Ngưng Nguyên Tụy Thần Đỉnh” trong truyền thuyết. Nghe nói đỉnh này có thể hấp thu hồn lực và nguyên linh thủy hệ du tản trong màn trời, ngưng luyện chắt lọc tinh hoa. Đỉnh này cứ 10 năm sản xuất ra một viên tụy thần băng tinh, giúp tăng lực lượng tinh thần, chữa trị thương tổn linh hồn.
Ngày xưa đệ tử hạch tâm của Vô Cực Đao Tôn được lợi nhờ đỉnh này, tinh thần lực đều vô cùng mạnh mẽ.
Đây cũng là vật có giá trị nhất ngoài hai thanh thần đao trong Vân Thượng Thiên Cung.
Lúc này, khoảng cách Vô Cực Đao Tôn vẫn lạc đã lên đến 2800 năm!
Khi Lâm Duệ mở nắp thần đỉnh ra, bên trong là một đống lớn băng tinh bảy màu. Những viên băng tinh này to chừng hai đầu ngón út, hình băng trụ sáu cạnh, mỗi mặt bóng loáng như gương, tỏa ra ánh sáng như mộng như ảo.
Võ tu mạnh mẽ như Lâm Duệ có thể cảm ứng được trong mỗi viên là hồn lực vô cùng tinh khiết, thanh tịnh.
Lâm Duệ dùng thần niệm quét quanh một phen, cảm ứng được tổng cộng có 340 viên tụy thần băng tinh, 60 viên có thêm là nhờ trận pháp bên dưới phụ trợ thần đỉnh.
Lạc Vọng Thư thần sắc tràn đầy bất ngờ và vui sướng. Nàng trước đó cho rằng, những viên tụy thần băng tinh này cũng sẽ nhiễm khí tức của Căn.
Lực lượng của Căn dù có thể trợ giúp võ ý dung nhập vào Căn, màn trời nhanh hơn, từ đó giúp võ ý hóa thành khái niệm nhanh hơn. Không chỉ như vậy, lực lượng này còn giúp bảo tồn và cố hóa khái niệm, là tài liệu chế tạo thần khí cấp cao. Nhưng nếu như hòa nó vào thân thể và linh hồn thì không ổn thỏa cho lắm. Vô Cực Đao Tôn bị Căn xâm chiếm, ô nhiễm chính là tấm gương sáng tỏ.
Nhưng đó là đối với những người có hy vọng lên cấp Trường Sinh, Vực Sâu mà thôi. Với đại đa võ giả bình thường, lực lượng của Căn là đại bổ!
Đương nhiên, dính phải một chút cũng không sao, đứng bên cạnh nàng là Thanh Tịnh Chi Chủ, vị này có thể giúp thanh tẩy.
Lâm Duệ thầm nghĩ lần này mạo hiểm tới Luyện Ngục thu hoạch không nhỏ, để hắn rất thỏa mãn, đúng là kiếm lớn rồi:
- Ngưng Nguyên Tụy Thần Đỉnh này quả đúng như lời đồn, hồn lực ngưng luyện vô cùng tinh thuần.
Lâm Duệ giờ thiếu nhất là hồn lực, lực lượng nguyên thần, đây là mấu chốt để hắn chống lại Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm. Hắn phẩy tay áo một cái, lấy ra 40 viên tụy thần băng tinh chia cho 4 nàng ở phía sau:
- Các ngươi lượng sức mà dùng.
Tụy thần băng tinh này quả thật là thần vật, Lâm Duệ dự tính viên đầu tiên có thể tăng 30 nghìn đến 50 nghìn điểm tinh thần lực nhưng hiệu quả sẽ giảm dần, dùng nhiều sẽ giảm đến còn khoảng 3000 điểm.
Liễu Tâm Lan sau khi thu được 10 viên tụy thần băng tinh thì tay nắm chặt lại, tâm thần tràn đầy phấn chấn.
Tụy thần băng tinh này không chỉ là thần vật tăng cường tinh thần lực, còn giúp nàng chữa trị bản nguyên tinh thần bị trọng thương, thủng trăm ngàn lỗ, có thể giúp tích lũy võ đạo trong 1600 năm của nàng được bùng nổ, xuất hiện trước mặt mọi người!
Nàng trong vòng 160 năm đạt được mức siêu thần sứ, 1600 năm tiếp theo thì dậm chân tại chỗ, cho đến lúc chết, tu vi vẫn là siêu thần sứ. Đây chính là vì nguyên thần của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, làm võ ý bản thân không thể tiếp tục chuyển biến thành khái niệm.
Cùng vui mừng còn có Cơ Tuyết Oánh và Thượng Quan Thiên Di. Hai nàng cũng nắm thật chặt tụy thần băng tinh trong tay. Đây là thần vật giúp hai nàng tăng nhanh tinh thần lực, chịu tải được nhiều thần lực của Lâm Duệ hơn.
Hai nàng đều biết tình huống trong thân thể Lâm Duệ, biết tranh đấu tàn khốc quyết định sinh tử của Lâm Duệ sắp đến. Hai nàng dù có thiên phú tuyệt cao thì cũng đừng hòng trong vòng mấy năm ngắn ngủi có thể mạnh đến mức ảnh hưởng đến trận chiến giữa các vị Vực Sâu, Thần!
Nhưng chỉ cần nguyên thần, thân thể của các nàng theo kịp, có thể chịu tải thần lực và khái niệm của Lâm Duệ nhiều hơn.
Lạc Vọng Thư cũng đầy hứng thú, chắp tay sau lưng nói:
- Ngươi cho ta mượn đỉnh này nghiên cứu một chút.
Ngưng Nguyên Tụy Thần Đỉnh này có 82% ngưng luyện, 83% chắt lọc, sức mạnh khái niệm có nhiều phần tương thông với Lạc Vọng Thư. Ngoài ra, đỉnh này trong tay nàng mới giúp tăng thêm tốc độ chắt lọc tụy thần băng tinh.
Lâm Duệ vừa nói vừa nhìn quanh:
- Sư tôn muốn thì cứ cầm thôi, cần gì mượn chứ.
Đây là chỗ tu hành, ở lại của Đỗ Tôn Long. Vị Vô Cực Đao Tôn này vì tránh né các vị Thần cảm ứng nên thường xuyên sinh hoạt ở đây, hai bên điện có đủ loại tạp vật, có hai mươi mấy giá sách và giá thuốc, bên trên để lượng lớn sách thuốc, lọ thuốc.
Những đồ vậy này cũng bị lây nhiễm khí tức của Căn. Lâm Duệ liếc nhìn những vật này và tường khảm căn nguyên thạch, khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười thú vị.
Sau đó năm người ở lại Vân Thượng Thiên Cung ba khắc, rồi đưa ý thức rời khỏi thiên cung, quay về thân thể ở địa cung.
Bọn họ mang theo hai thanh thần đao, Ngưng Nguyên Tụy Thần Đỉnh và một đống lớn đồ vật.
Trong thiên cung có một trận pháp truyền tống, có thể truyền tống đồ vật xuống địa cung. Nhưng trận pháp này đã hư hao gần nửa, không thể vận chuyển.
Lâm Duệ vì chữa trị trận pháp này tốn không ít thời gian nhưng vẫn dễ dàng hơn nhiều việc hắn tự mang xuống.
Lúc này, tám chiếc tinh hạm đã lơ lửng bên ngoài địa cung.
Đây là tinh hạm hộ vệ tập đoàn Duệ Phương chuẩn bị sẵn cho đoàn thám hiểm, có thể cung cấp hỏa lực hỗ trợ cho đoàn thám hiểm, còn để tiếp tế nhân viên, đồ dùng….
Bình thường, những tinh hạm này đều ẩn ở tầng mặt đất, chỉ khi thi hành nhiệm vụ mới tiến vào Luyện Ngục. Mà lại chỉ dừng lại một thời gian ngắn, để tránh bị ánh sáng Luyện Ngục chiếu lâu làm sinh ra sinh mệnh kim loại.
Vương Sâm điều tinh hạm xuống đây là để chuẩn bị sẵn sàng rút lui. Ngay khi ý thức Lâm Duệ trở về, Vương Sâm mệnh lệnh tất cả nhân viên dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Đại bộ phận xe bọc thép, xe chở đồ của họ đều bỏ lại ở địa cung, chỉ mang theo cơ giáp, người máy chiến đấu, trọng pháo và những xe bọc thép quan trọng, đặc thù.
Đó là vì không gian trong tinh hạm có hạn, chỉ có thể chở đi những thứ quý giá nhất.
Sau đó quá trình rút lui vô cùng thuận lợi, đám Trường Sinh ở xung quanh tuy rục rịch nhưng không dám ra tay, cuối cùng chỉ đành nhìn đội tinh hạm đi qua địa tầng, tiến vào con đường Thiên Uyên.
Nhưng khi tiến lên chỉ còn cách mặt đất 7 vạn dặm, chuẩn bị dùng kỹ thuật dịch chuyển lượng tử để nhảy ra màn trời thì thần sắc Lâm Duệ hơi đổi.
Ngay trong nháy mắt này, hư không xung quanh bỗng nhiên nứt ra ngàn vạn vết máu, một đôi mắt được lửa xanh lam hừng hực cháy bao quanh bỗng xuất hiện trong hư không. Dưới đôi mắt này, toàn bộ thuyền viên trong tinh hạm đều cảm giác linh hồn của mình như bị người thôn phệ nhai nát, tâm linh vô cùng đau đớn.
Tâm thần Lâm Duệ ngưng lại, tay đè đao, ánh mắt đầy sắc bén:
- Thôn Phệ Chi Chủ!
Đây là vị Thần thứ hai hắn gặp mặt hôm nay!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an