- Cho đến hiện giờ, tất cả di tích cổ đại chúng ta khám phá được, hay thậm chí toàn bộ tư liệu thu được về thời thái cổ đều nói rõ trận phản loạn kia là do Đại Nhật Thiên Tôn nâng cờ tạo phản.
- Là do ý chí của Căn không chống lại được Thái Thượng Thiên Tôn nữa, bị Thái Thượng Thiên Tôn áp chế càng lúc càng yếu, gần như đã bị ma diệt, thế là Căn dụ hoặc Đại Nhật Thiên Tôn, dùng lợi ích to lớn, thúc đẩy Đại Nhật Thiên Tôn nâng cờ tạo phản. Thật ra cũng có luồng suy đoán nghi ngờ về nguyên nhân và quá trình Đại Nhật Thiên Tôn tạo phản. Ví như việc ý chí của Căn mê hoặc Đại Nhật Thiên Tôn, có người cho rằng luận điểm này rất hoang đường. Họ lập luận rằng trí tuệ của Căn rõ ràng không cao, thêm vào việc Đại Nhật Thiên Tôn giết chết Quang Vương quá dễ dàng nữa, đây là việc lúc đó Đại Nhật Thiên Tôn không thể làm được.
Thanh âm của nàng rất nhỏ nhưng trong cung điện khổng lồ này giờ vô cùng tĩnh lặng, thanh âm của nàng gần như vang vọng khắp cung điện.
Vị võ giả cấp 9 – Thần Chiếu cũng rơi vào suy tư. Liên quan đến trí tuệ của Căn, hắn cũng có hiểu biết ít nhiều. Hiện giờ, toàn bộ giới khoa học Liên Bang đều cho rằng trí tuệ của Căn không cao, cho đến hiện giờ, Căn vẫn hành động theo bản năng mà thôi, nếu không chủng tộc phi thăng kia đã sớm xuất hiện ở Thiên Cực tinh rồi, chứ không kéo dài đến tận bây giờ.
Cũng có người cho rằng Căn có ý chí, trí tuệ nhưng bị ý niệm còn sót lại của chủng tộc phi thăng kia ảnh hưởng nên không đưa ra phán đoán chuẩn xác được. Chủng tộc này chắc chắn nhân khẩu không ít, ý niệm hẳn là rất lộn xộn.
Khả năng đây cũng là vì sao khi Vực Sâu bị chìm vào Căn, nguyên thần bị ô nhiễm, khi sống lại thì đầu óc không còn tỉnh táo.
Ngoài ra, ở thời cổ đại, đại đa sinh linh là yêu ma dã thú, toàn bộ thế giới vô cùng hỗn loạn, không có chút trật tự nào. Chúng sinh sinh hoạt trong hoàn cảnh hỗn loạn làm màn trời cũng hỗn loạn, từ đó gián tiếp ảnh hưởng ý chí của Căn, ô nhiễm ngược làm Căn không thể duy trì lý trí.
Chu Mộng sau đó chỉ về phía trước nói:
- Nhưng trong bức vẽ này lại chỉ ra rằng là Mệnh Chủ dụ dỗ Đại Nhật Thiên Tôn. Hắn và Căn hợp tác, bố trí cạm bẫy để Đại Nhật Thiên Tôn “ngộ sát” Quang Vương, giúp vị này gom góp đủ tất cả quyền hành liên quan đến đại nhật (mặt trời).
Đó là bức vẽ thứ 7. Bức vẽ thứ 8 là cảnh Mệnh Chủ tranh chấp với Đại Nhật Thiên Tôn, cuối cùng thần đình của Thái Thượng chia đôi.
Bức vẽ thứ 9 là cảnh Mệnh Chủ dẫn theo 3 vị Thần, chiến đấu cùng với Đại Nhật Thiên Tôn, kết quả là vị Mệnh Chủ này bị Đại Nhật Thiên Tôn giết chết!
Bức vẽ thứ 10 là cảnh Đại Nhật Thiên Tôn giết chết một thuộc hạ khác của Thái Thượng Thiên Tôn. Theo như bức họa thì đó hẳn là Thần Văn Chi Chủ, người sáng tạo ra chữ viết ở Thiên Cực tinh. Đại Nhật Thiên Tôn qua đó thu được thần khí “Đoạn Nghiệp Tài Quyết” của Thái Thượng Thiên Tôn ban cho thuộc hạ, còn được sự trợ giúp của Căn, nắm giữ pháp môn tài quyết, từ đó nâng sức mạnh lên mức Thần Vương.
Vị võ giả cấp 9 lông mày nhíu chặt, thần sắc khó hiểu:
- Nhưng như vậy rất kỳ quái, năng lực của Mệnh Chủ rất mạnh mẽ nhưng nếu so chiến lực, vị này hẳn là không thể bằng được Đại Nhật Thiên Tôn. Hơn nữa Đại Nhật lúc đó còn thu được lực lượng của Quang Vương nữa, Mệnh Chủ dù có 3 vị Thần hỗ trợ thì cũng không phải là đối thủ của Đại Nhật Thiên Tôn, hắn mưu đồ thứ gì? Là tự sát sao?
Chu Mộng nghe vậy cũng nhíu mày lại, nàng cũng cảm thấy nghi ngờ, như vậy mục đích của Mệnh Chủ là gì?
- Ta cũng không rõ nhưng những bức vẽ này mới là lời từ một phía, chưa đủ để tin.
Nhưng vào lúc này, thần sắc Chu Mộng hơi biến đổi, nàng phát hiện ra phía trước mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người.
Là Quang Minh Chi Chủ!
Chuẩn xác mà nói là dị thể của Quang Minh Chi Chủ. Thần khu của vị này cao đến một trượng hai, còn mặc chiến giáp cao đến hai trượng bên ngoài, lặng yên không chút tiếng động xuất hiện phía trước mọi người.
Hắn thu lại thần uy để đám người ban đầu không chút phát hiện nhưng giờ trong nháy mắt này, mắt của họ nhói đau, vô ý thức nghiêng đầu tránh đi.
Chu Mộng vội vã cúi đầu xuống, không dám nhìn vào Thần. Lúc này, trong nội tâm nàng vừa cao hứng vừa cảm khái. Cao hứng là vì mình gặp lại Lâm Duệ, sư đệ ngày xưa, đồng thời cảm khái vì kinh nghiệm của sư đệ, quả thật là một đời truyền kỳ. Lúc này mới 6 năm trôi qua, sư đệ giờ đã nâng lên ngôi Thần, chính thức trở thành một thành viên trong hàng ngũ chúng Thần rồi.
Lâm Duệ thì mắt chăm chú nhìn xem những bức vẽ. Khi hắn mới tiến vào đã nhìn hết nội dung những bức vẽ này, lúc này chăm chú xem nội dung bức vẽ thứ 7.
Những bức vẽ phía sau cũng rất quan trọng nhưng nội dung cơ bản trùng hợp với tư liệu lịch sử họ thu được, là Đại Nhật Thiên Tôn tự lập lên thần đình, về sau đánh thức Thái Thượng, ý đồ cướp đoạt Chân Lý Thần Tọa, khác biệt rất nhỏ.
- Tiểu Duệ, còn nhớ những lời Tinh Đồ đại sư để Chức Mệnh Phi chuyển lời không?
Lý Vi Lương nghiêng đầu nhìn về Lâm Duệ:
- Còn có nội dung liên quan rắn và trái cấm trong kinh thánh nữa, có chút giống với những bức vẽ này.
Chức Mệnh Phi nói khi nàng gặp mặt Tinh Đồ đại sư, trước mặt đại sư là bản thánh kinh. Nội dung thánh kinh kể về chuyện Adam bị rắn dẫn dụ, vi phạm mệnh lệnh của Thượng Đế, ăn trộm trái cấm.
Lâm Duệ hơi gật đầu rồi hỏi dò:
- Giáo sư Hàn, có thể điều tra thân phận chủ nhân cung điện này không?
- Hẳn là tế ti của Quang Vương.
Giáo sư Hàn Khả Đạo ở phía sau trả lời:
- Nhưng khi Quang Vương vẫn lạc, tu vi của người này còn rất yếu, nhờ thế tránh được kiếp nạn. Nhưng cũng vì vậy, người này vô cùng căm hận Mệnh Chủ và Đại Nhật Thiên Tôn. Ở khắp động phủ có rất nhiều bức vẽ nguyền rủa hai vị Vực Sâu này, đương nhiên những bức vẽ này đều rất mịt mờ, nên nói như nào nhỉ, là rất trừu tượng.
Nếu như là tranh tả thực, vậy thì đã sớm bị hai vị Mệnh Chủ và Đại Nhật Thiên Tôn cảm ứng được, vị tế ti này đương nhiên cũng không thể sống nổi.
Vương Sâm mặt đầy khác thường nói:
- Tu vi của kẻ này đạt đến cấp Trường Sinh, thực lực đã đến rất gần bán thần cho nên thời gian sống rất dài, theo như khai quật trong động phủ, người này sống ít nhất 73 nghìn năm, sống qua đoạn thời gian cổ thần chiến đấu mãnh liệt nhất, trải qua cả giai đoạn Quang Vương và Mệnh Chủ tử vong, đến khi Thái Thượng Thiên Tôn tỉnh lại. Nhưng có một điều rất kỳ lạ, hài cốt hắn để lại biến dị vô cùng mãnh liệt, đã hóa thành quái vật hoàn toàn.
Lâm Duệ hơi liếc nhìn về bên trái cung điện. Thật ra không cần liếc nhìn, hắn chỉ cần cảm ứng là thấy được tình huống trong phòng nhỏ.
Hài cốt vị này để lại quả thật không phải hình người, như là mấy chục xương sống nhân loại vặn vẹo, quấn vào nhau vậy, thậm chí còn có phần xúc tu vươn dài ra khỏi cơ thể nữa.
- Theo như vết tích trên thi thể, người này quá nửa là chết bởi Thống Khổ Nữ Thần.
Giáo sư Hàn Khả Đạo hai tay ôm ngực, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn hai bức vẽ ở phía sau:
- Bức vẽ thứ 2 và thứ 3 đếm ngược đã bị xóa mất, trên đó còn lưu lại lực lượng vặn vẹo. Bức vẽ cuối cùng vẽ lại cảnh Thần Luật Thiên Tôn phản bội Đại Nhật Thiên Tôn, làm cho Đại Nhật Thiên Tôn sắp phục sinh được lại thất bại.
Lâm Duệ gửi hình ảnh chụp hiện trường cho “Thống Khổ Nữ Thần” Lâm Y: Tiểu Y, em có nhớ gì không?
Đáng tiếc là Lâm Y không chút ấn tượng với nơi này, không biết gì cả về một vị Trường Sinh đã chết trên tay nàng. Thống Khổ Nữ Thần cũng để lại rất ít ký ức cho Lâm Y, ít đến mức giờ Lâm Y muốn dùng pháp môn thống khổ để lên lại ngôi vị Thần cũng là cả một nan đề.
Nàng và Lâm Hi hoàn toàn là dựa vào sức mạnh thần khí vực sâu, mới có thể nâng sức mạnh khái niệm lên cấp độ Vực Sâu trong thời gian ngắn. Vấn đề là hai thần khí vực sâu này đã tồn tại quá lâu, thần uy kém xa ban đầu.
Lâm Duệ nhớ đến hình ảnh trước kia, lúc hắn thanh tẩy cho Lâm Y. Lúc đó, hắn thấy được Thống Khổ Nữ Thần, hai người từng liếc nhìn nhau. Lúc đó, hắn mơ hồ trông thấy vị nữ thần này mấp máy môi, tựa như nói gì đó với hắn. Nhưng lúc đó hắn không nghe rõ, chỉ nghe được một chút tạp âm không rõ ý nghĩa.
Nhưng giờ Lâm Duệ cẩn thận nhớ lại, ánh mắt dần trở nên quái dị. Hắn đã có thể nhận ra ý nghĩa của những lời tạp âm đó. Hắn thu lại suy tư nói:
- Mẹ, trong ấn tượng của người, Trình Tạo Thiên - sư tôn của người, đến cùng là người như nào?
- Đó là một vị trí giả, có năng lực rất cao trong võ đạo và quan tinh.
Lý Vi Lương khẽ nhếch đuôi lông mày:
- Đây là còn người ủng hộ trung thành của giáo chủ đời thứ 7. Vị này vô cùng sùng bái, tin phục đối với giáo chủ đời thứ 7, cố hết sức giữ gìn quyền uy của giáo chủ đời thứ 7 trong giáo.
Nếu như là khi Trình Tạo Thiên đảm nhiệm Quang Minh Hiền Chủ, Lâm Duệ muốn sửa đổi giáo nghĩa Quang Minh thánh giáo, thêm vào những nội dung hắn muốn là điều rất khó, gần như không thể. Ngày xưa, Vạn Tâm lão nhân và Ân Thiên Thu sau khi đoạt được quyền, hết sức đả kích phe phái Trình Tạo Thiên, đẩy những tế tự kiến giải giáo nghĩa khác với Trình Tạo Thiên lên vị trí Quang Minh thánh hiền, điều này gián tiếp giúp đỡ Lâm Duệ sau này.
Lâm Duệ khẽ “A!” một tiếng, tay vân vê cằm:
- Là người ủng hộ giáo chủ đời thứ 7 sao? Ta có chút hiểu rồi.
…..
Cũng vào lúc dị thể của Lâm Duệ đi đến di tích dưới lòng đất.
Hy Vọng Thiên Tôn thần sắc chăm chú, đứng ở bên cạnh một bồn tắm đắp lên từ ngọc thạch trắng muốt ở sâu trong Luyện Ngục. Bồn tắm này rộng đến cả trăm trượng, nước màu hổ phách, lộng lẫy lóng lánh lại trong suốt, nhìn thấu tận đáy, tựa như một khối đá quý vàng óng khảm nạm bên trên nền đất nham thạch.
Ao nước càng lúc càng tỏa sáng rực rỡ, hơi nước vàng nhạt dần bốc lên, chúng lượn lờ tạo thành một tầng sương mù. Qua tầng mơ hồ, có thể thấy được phù văn đỏ thẫm lưu chuyển trong hơi nước, gợn sóng như dung nham.
Nhưng vào lúc này, ao nước chợt sôi trào, sương mù vàng kim ngưng tụ thành vòng xoáy, một nam nhân vọt ra khỏi bồn tắm, đi trên mặt nước. Thân thể người này khôi ngô hùng vĩ, diện mạo anh tuấn trang nghiêm, mái tóc vàng óng như lửa vàng xoay tròn, không thấm chút giọt nước nào. Mỗi một sợi tóc vị này như phát ra ánh sáng mặt trời, quanh thân hắn còn quấn một tầng ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, ánh sáng chiếu rọi toàn bộ không gian dưới lòng đất quanh đây.
Ngay khi vị này bước ra dược trì, ao nước ầm vang nổ tung, hóa thành ngàn vạn điểm sáng lơ lửng trên không rồi như mưa vàng trút xuống, ngọc thạch bên dưới nứt ra, lửa trắng uốn lượn như rắn dâng lên, liếm láp mắt cá chân hắn nhưng không gây ra chút thương tổn nào.
Khi hắn mở mắt ra, đôi đồng tử như có hình song nhật luân chuyển. Nơi ánh mắt hắn quét qua, tất cả vật chất, không khí hoặc là bị thiêu đốt, hoặc là nóng bỏng sôi trào, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Hy Vọng Thiên Tôn thì cúi đầu, chăm chú hành lễ:
- Chủ nhân!
Nam tử trước mặt hắn chính là chủ nhân tôn kính của hắn – Đại Nhật Thiên Tôn, vị Thần Vương vào 320 nghìn năm trước!
- Đứng lên đi, không cần như vậy!
Đại Nhật Thiên Tôn đưa tay ra muốn nâng đỡ Hy Vọng Thiên Tôn đứng lên. Nhưng sức mạnh của hắn mới chạm vào thần khu của Hy Vọng Thiên Tôn đã ầm ầm tan rã.
Đại Nhật Thiên Tôn hơi ngẩn người, khẽ cười tự giễu. Tất cả nguyên chất, nguyên hạch của hắn hoặc là rơi vào tay Lâm Duệ, hoặc là bị giáo chủ đời thứ 7 khóa lại hóa thành thần khí Thánh Lôi Kiếp Hỏa. Giờ thân thể này của hắn là hoàn toàn dựa vào nguyên chất, nguyên hạch của Nam Vực Sâu mà Hy Vọng Thiên Tôn cướp được, chính vì vậy, giờ hắn rất miễn cưỡng mới được tính là bán thần.
Phần Thần Xu có danh xưng là Phần Dương Thiên Tôn, tu luyện mười mấy khái niệm liên quan đến mặt trời lên cấp độ rất cao nhưng thật đáng buồn, không có khái niệm nào đạt được cường độ 100%, đạt đến cấp Vực Sâu cả…
Đại Nhật Thiên Tôn sau đó đưa mắt nhìn quanh, hắn phát hiện mình đang trong một tòa cao ốc ở sâu trong lòng đất. Tòa cao ốc này thiết kế theo kiến trúc hiện đại của thiên ma, cao hơn 3000m, cao 723 tầng, bọn họ đang ở tầng 720.
Đại Nhật Thiên Tôn thông qua cửa kính trước mặt, không chỉ trông thấy một tòa thành thị khổng lồ dùng màu đỏ máu làm màu sắc chủ đạo, phồn hoa mà lại đầy quỷ dị, hắn còn chứng kiến dòng dung nham như dòng sông bảo vệ thành, chảy xuôi quanh bờ hào.
Hắn lại giương mắt nhìn về phía xa, xuyên qua tầng khí vụ dày nặng, hắn có thể trông thấy một hố sâu cực lớn cách đó 7000 dặm, còn có từng cây dây leo đen vặn vẹo vươn ra từ đó. Đám dây leo này bề ngoài phủ đầy đường vân tím đen quỷ dị, bên ngoài còn lưu chuyển ánh hỗn độn. Kích thước của chúng khác nhau, tùy ý sinh trưởng, mở rộng trên mặt đất, không ngừng vặn vẹo, nơi chúng đi qua, không gian nổi lên gợn sóng màu đen, như có vô tận kêu rên và thì thầm quanh quẩn hư không, thế giới vật chất bị im lặng ăn mòn, nảy sinh vặn vẹo, tản ra khí tức quỷ quyệt làm linh hồn sợ run.
Gốc của chúng đến từ một vùng hỗn độn tăm tối, với sức mạnh của Đại Nhật Thiên Tôn cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy rõ hình dáng trong đó. Vùng hỗn độn hắc ám đó đang nhịp đập, mỗi lần hô hấp đều dẫn ra làn sóng dĩ thái nguyên tố mạnh mẽ.
Đại Nhật Thiên Tôn nhận ra đây là đâu, đây là Luyện Ngục! Là ở trung tâm của Luyện Ngục!
Vào 430 nghìn năm trước, Thái Thượng Thiên Tôn từng dẫn bọn họ tiến đánh nơi này, chém đi một phần ba xúc tu của Căn vươn vào thế giới này.
Ánh mắt Đại Nhật Thiên Tôn hơi nghiêng đi, nhìn về phía tòa thần cung cực lớn treo ở bên trái tòa thành. Toàn bộ thần cung là màu tím sậm âm trầm, tạo hình thì như một bàn tay cực lớn vặn vẹo, không ngừng chiếu ra ánh tối lạnh lẽo, xung quanh còn quấn quanh từng đợt khí lưu màu đen, như là đang lặng lẽ cắn nuốt tia sáng và sinh cơ, khí tức âm trầm tràn đầy kinh khủng.
Đại Nhật Thiên Tôn chắp tay sau lưng nói:
- U Ám Chi Chủ không phát hiện sao? Hắn để mặc ngươi giúp ta tẩy luyện nguyên chất của Phần Thần Xu, ngưng kết chân linh sao?
- U Ám Chi Chủ hẳn là biết được nhưng lại ra vẻ không thấy a.
Ánh mắt Hy Vọng Thiên Tôn lóe lên tia sắc bén:
- Sau đó thuộc hạ sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục U Ám, để vị này trợ giúp ngài đoạt lại thần khu.
- Đoạt lại thần khu sao?
Đại Nhật Thiên Tôn khẽ mỉm cười, thầm nghĩ điều này không dễ chút nào. Hiện tại trận chiến tranh đoạt siêu thoát sắp đến gần, U Ám Chi Chủ sẽ không mạo hiểm đắc tội Quang Minh Chi Chủ, trợ giúp hắn đoạt về nguyên chất, nguyên hạch. Vị chủ nhân Luyện Ngục này có thể khoanh tay mặc kệ Hy Vọng Thiên Tôn trợ giúp hắn khôi phục sức mạnh, từ đó hơi kiềm chế Quang Minh Chi Chủ, chứ cũng không muốn thấy hắn thật sự thức tỉnh trở về.
- Việc thần khu của ta không vội. Ba năm trước, Quang Minh Chi Chủ đã thắng nhưng hắn không thể chiến thắng đến cuối cùng được. Cần biết trong cơ thể hắn ngoài ta ra còn có giáo chủ đời thứ 7 nữa.
Đại Nhật Thiên Tôn nói đến đây thì thanh âm chăm chú:
- À, nói đến đời thứ 7, hắn gần đây có hành động gì không?