Vợ Yêu Không Nhận Ra Tôi

Chương 2



Ánh mắt anh lóe lên chút ngạc nhiên, sau đó khóe môi khẽ cong, cười như không cười:

“Được. Lên xe.”

Căn nhà tân hôn này là do Giang Nghiễn Văn mua, tôi thậm chí còn chưa từng đặt chân tới.

Đúng giờ tan tầm, đường phố bắt đầu kẹt cứng.

Anh chăm chú nhìn dòng xe phía trước, chẳng có ý định trò chuyện.

Đúng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn từ cấp trên, thúc giục bản thảo.

“Bạch Tiểu Kiều, đối thủ tung preview ra rồi, em cố gắng lên! Tối nay phải nộp bản thiết kế nhân vật nam chính, tụi mình nhất định không được thua!”

Tôi tên thật là Bạch Kiều, “Bạch Tiểu Kiều” là nghệ danh.

Phong cách vẽ táo bạo, gợi cảm của tôi thu hút rất nhiều fan, mấy anh nam thần 2D trong truyện tôi thậm chí còn có lượng người hâm mộ ở cả nước ngoài.

Tôi nhắn lại đầy bất lực:

“Boss ơi, em bí ý tưởng nam chính quá… Không muốn vẽ đi vẽ lại mấy kiểu giống nhau…”

Vài giây sau, ông ấy gửi một tin nhắn thoại.

Tôi không đề phòng, liền bấm nghe luôn.

Giọng gằn gằn đặc trưng của ông ấy vang lên khắp xe:

“Thì lấy chồng mày làm mẫu đi! Tối về quan sát nhiều vào, học hỏi thêm chút kỹ thuật, fan mới được lợi!”

“Mày chẳng từng nói, nếu lấy chồng rồi thì sẽ vắt kiệt giá trị sử dụng của ông xã để kiếm tiền còn gì?”

Tôi hoảng loạn bấm dừng phát, nhưng điện thoại như bị treo, màn hình bất động như c.h.ế.t lâm sàng.

Khi đoạn ghi âm kết thúc, cả con đường đang náo loạn tiếng còi như đồng loạt tắt tiếng.

Xe im phăng phắc.

Tôi như hóa đá, cứng đơ quay sang nhìn người bên cạnh.

Thấy Giang Nghiễn Văn khẽ nghiêng đầu, kính mắt trượt xuống sống mũi, ngón trỏ dài gõ nhè nhẹ lên vô lăng, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía trước, khóe môi… còn hơi cong.

Đó là… một nụ cười giễu cợt!

Anh không chỉ nghe thấy, mà còn nghe hiểu!

Làn sóng xấu hổ như cháy bừng trên mặt tôi, rồi lan ra, bao trùm cả không gian trong xe.

Giang Nghiễn Văn bất ngờ kéo lỏng cà vạt, cởi khuy đầu tiên của áo sơ mi.

Lập tức để lộ xương quai xanh sắc nét cùng đường viền cổ thon dài, gợi cảm một cách tinh tế.

Không khí trong xe bỗng trở nên nóng rực.

Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc, tia nắng hoàng hôn rơi xuống chiếc váy đen tôi đang mặc, như thể thiêu đốt từng tấc da thịt.

“Nhìn đủ chưa?”

Anh nở một nụ cười lịch thiệp, kéo tôi về thực tại.

Tôi chớp chớp mắt, lúng túng chống chế:

“Em là họa sĩ truyện tranh…”

“Ừm, anh biết.”

Giang Nghiễn Văn bình thản đáp.

Trên ngón áp út của anh là chiếc nhẫn bạch kim tôi từng chọn qua loa, lấp lánh dưới ánh chiều tà.

Còn tôi… tay trống trơn.

Hình như khi đó thấy vướng quá nên tháo ra cất đi rồi.

Bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.

Tôi quay đầu, cuống quýt biện minh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nam chính trong truyện của em đều là em tự nghĩ ra, không có lấy cảm hứng từ người thật đâu…”

Anh ho nhẹ, nghiêng đầu sang một bên:

“Ừ, anh xem rồi. Cấu trúc cơ thể rất hoàn hảo.”

Câu tiếp theo của tôi kẹt cứng trong cổ họng.

Tôi chỉ muốn đào hố chui xuống cho rồi.

Cái gọi là “cấu trúc cơ thể” mà anh nói, chắc chắn là đang nhắc đến mấy anh nam thần sáu múi, chỉ mặc mỗi cái quần nhỏ trong truyện của tôi.

Dù vẻ mặt Giang Nghiễn Văn vẫn bình tĩnh, nhưng tôi tinh ý bắt được chút bất đắc dĩ và giễu cợt trong ánh mắt.

Anh lại đang cười tôi!

Không phải bác sĩ luôn rất bận sao?

Anh sao rảnh đến mức đọc truyện tranh nữa à? Còn nghiên cứu cả… cấu trúc cơ thể?!

Tôi quyết định im lặng.

Lặng lẽ đếm ngược chờ thoát khỏi tình huống xấu hổ này.

Sau một quãng chờ đợi dài như cả thế kỷ, xe cuối cùng cũng thoát khỏi khu vực kẹt xe, rẽ vào một khu dân cư cao cấp.

Xung quanh cây cối um tùm, cảnh quan thanh nhã, đằng xa còn có cả đài phun nước.

Tôi bước xuống xe, gió chiều nhẹ lướt qua tóc, nhưng vẫn không thể xua tan cái lạnh trong lòng.

Tôi đi phía sau Giang Nghiễn Văn, mỗi bước đi đều như đang dẫm trên lưỡi dao.

Không thể phủ nhận, anh là mẫu đàn ông ưu tú.

Học vấn cao, gia thế tốt, ngoại hình thì miễn chê.

Nhưng tôi đã độc thân nhiều năm, thêm việc đây là lần đầu tiên qua đêm ở nhà một người đàn ông lạ.

À không, một người đàn ông hợp pháp.

Tôi phải làm gì đây?

Lao lên giường với anh luôn?

Hoàn thành ước nguyện của mẹ, để cuối năm có cháu bế?

Hay vừa bước vào cửa là đẩy anh dựa tường rồi…

Tôi lặng lẽ bước theo sau dáng người cao lớn của Giang Nghiễn Văn, ánh mắt đầy cảnh giác như đang "rình mồi".

Nhà anh ở tầng hai.

Vừa mở cửa, đèn trong phòng khách lập tức bật sáng tự động.

Giang Nghiễn Văn cúi người, lấy ra một đôi dép của nữ dùng để đi trong nhà tinh xảo và gọn gàng.

Một động tác vô cùng đơn giản, vậy mà đẹp đến mức đè bẹp mọi nam chính trong truyện tranh của tôi.

Thân hình anh đúng là kỳ tích của tạo hóa.

Chỉ một cái cúi người thôi cũng đủ khiến tôi bùng nổ cảm hứng sáng tác!

Thấy tôi còn đứng ngây ngoài cửa, anh thuận tay kéo vali tôi vào trong.

Căn hộ sạch sẽ đến mức… vô cảm.

Mọi thứ đều ngăn nắp, tối giản như chính con người anh vậy: gọn gàng, lạnh lùng, hiệu suất cao.

Tôi bắt đầu tính toán khả năng… đè anh ra luôn tối nay.

Nhưng nghĩ tới chênh lệch chiều cao… ừm, khả năng thất bại khá cao.

“Bên đó có chùm chìa khóa, là của em.”

Anh nhắc một câu, rồi thong thả đi vào trong.

Tôi vẫn còn ám ảnh với đường cong hoàn hảo lộ ra khi anh cúi người lúc nãy.

Không kịp tháo đồ, tôi vội vàng đá bay đôi giày, kéo vali chạy thẳng vào phòng làm việc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com