Vợ Yêu Không Nhận Ra Tôi

Chương 3



Từ cửa sổ kính trong phòng, có thể nhìn thấy anh đang đứng trong căn bếp rộng rãi, sáng sủa.

Bờ vai anh vuông vức, áo sơ mi trắng bị nắng chiều nhuộm một màu hồng nhạt.

Cánh tay săn chắc đang bận rộn làm gì đó bên bồn rửa.

Gọng kính bạc càng làm tăng khí chất “cấm dục” nơi anh.

Tôi bất giác nhớ đến một thiết lập trong một kịch bản truyện:

Bác sĩ lạnh lùng với vòng ba cong quyến rũ, chân dài miên man, mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì… săn chắc.

Lại thêm một câu dặn của sếp:

"Vẽ cho to lên. Vừa vặn không bán được!"

Tôi dựa lưng vào ghế, thở dài bất lực, in hẳn mục tiêu sáng tác ra rồi dán lên màn hình máy tính, tự nhủ:

Mình làm nghệ thuật, nhưng vẫn phải phục vụ thị trường.

Mặt thì cứ lấy của Giang Nghiễn Văn mà vẽ.

Dù sao anh ấy cũng đẹp trai thật, chuẩn gu độc giả chuộng kiểu "trai lạnh không dính khói bụi trần gian".

Chân dài? Duyệt luôn.

Còn cơ bụng? Tôi chưa thấy… nhưng dựa vào kinh nghiệm nghề nghiệp, vẽ đại chắc cũng trúng.

Vậy là tôi bắt đầu phác họa cơ thể hoàn mỹ của Giang Nghiễn Văn trong đầu:

Eo thon, dáng đẹp, m.ô.n.g cong quyến rũ, quần âu đen hơi bó, để lộ viền tất đen bên trong, giày da sáng bóng…

Và tất nhiên chiếc áo blouse trắng ôm sát cơ thể.

Bản phác thảo đầu tiên của tôi đã hoàn thành.

Nam chính lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh, ngồi trên ghế giám đốc, chân vắt chéo lười biếng.

Tôi hài lòng mỉm cười, chụp màn hình gửi cho sếp kèm một dòng đầy tâm huyết:

“Sếp ơi, có cần em vẽ m.ô.n.g cong thêm tí không ạ? Như vậy đường eo sẽ càng gợi cảm hơn đó~”

Chờ mãi gần năm phút không thấy phản hồi.

Tôi dụi mắt mệt mỏi, mở hộp thoại với sếp ra xem lại.

Ơ? Hình đâu rồi?

Đoạn chat giữa tôi với sếp vẫn dừng ở đoạn ông ấy hối tôi nộp bản thảo.

Một tiếng “ong” vang lên trong đầu.

Tôi run lên.

Chết tiệt! Gửi nhầm rồi?!

Đừng nói là… gửi cho bố mẹ nha?!

Tôi vẫn còn muốn làm người mà!!!

Tôi cuống cuồng lật lại tin nhắn.

Cuối cùng… tìm thấy bức hình siêu tâm huyết ấy trong đoạn chat với Giang Nghiễn Văn.

Và dĩ nhiên, kèm cả câu:

“Sếp ơi, có cần vẽ m.ô.n.g cong thêm không ạ?”

AAAAAAA!!! Tôi rốt cuộc đã làm cái quái gì vậy trời ơi!!!

Cửa phòng làm việc RẦM một tiếng bật mở.

Tôi tóc tai rối bời lao ra ngoài, cầu mong anh ấy vẫn còn trong bếp, chưa thấy tin nhắn.

Nhưng cảnh tượng trước mắt là:

Trên bàn ăn bày sẵn bốn món một canh, còn bốc khói nghi ngút.

Giang Nghiễn Văn mặc tạp dề, áo sơ mi xắn tay để lộ cánh tay rắn rỏi.

Anh chống tay lên bàn, cầm điện thoại, ngón tay thon dài từ tốn lướt trên màn hình.

Tròng kính phản chiếu đúng bức vẽ táo bạo của tôi một nam bác sĩ cấm dục, đầy sức hút c.h.ế.t người.

“Cạch.” Tiếng tim tôi… ngừng đập.

Anh đang gõ chữ.

Chưa đến ba giây sau, điện thoại tôi ting một tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Có thể.”

Có thể… vẽ m.ô.n.g to hơn á?!

Giang Nghiễn Văn từ tốn ngẩng đầu, sắc mặt không rõ cảm xúc:

“Không phải em đói sao? Lại đây ăn cơm.”

Tôi không biết mình lê cái thân xác mất hồn ra bàn kiểu gì.

Ngồi xuống rồi cũng chỉ biết cúi gằm mặt, cảm giác ánh mắt anh như xuyên thấu qua từng lớp da thịt.

Muốn c.h.ế.t quá…

Nãy còn mạnh miệng nói nhân vật trong truyện đều là tưởng tượng, giờ bị anh bắt tại trận đang… “xài hình mẫu sống”.

Biết giải thích làm sao đây?!

“Anh không ngại… nếu em muốn đo trực tiếp.”

Tôi đang cúi đầu húp canh thì bị câu nói đó dọa đến suýt sặc, ho đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.

Tôi ôm miệng, đỏ mặt như tôm luộc.

Cái này… quá kích thích rồi đó!!!

Giang Nghiễn Văn đặt điện thoại của anh xuống trước mặt tôi, giọng điệu bình tĩnh nhưng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc:

“Nếu đã lấy anh làm nguyên mẫu, thì nên tôn trọng sự thật.”

Ngón tay anh chỉ vào khoảng da lộ ra giữa hai khuy áo mở…

Là phần cơ n.g.ự.c săn chắc, rõ nét.

Tôi thở hắt ra, gượng cười như kẻ phạm tội được tha chết:

“Dạ vâng ạ!”

Sau bữa tối, Giang Nghiễn Văn rửa bát trong bếp.

Tôi lén lút chuồn vào phòng ngủ, tính tranh thủ lúc anh còn bận, đi tắm cái đã.

Ai ngờ mò mãi trên tường không thấy công tắc đèn đâu.

Công nghệ cao vậy luôn hả?

Chẳng lẽ điều khiển bằng AI? Mà chắc tôi không có quyền truy cập…

Căn phòng tối om.

Tôi đang định lui ra thì phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của Giang Nghiễn Văn.

“Vào đi chứ, sao còn đứng đó?”

Hơi thở ấm áp của anh phả lên sau gáy tôi, khiến lớp lông tơ trên cổ dựng hết cả lên.

Tôi rụt cổ lại theo phản xạ, hoảng hốt quay đầu.

Trên áo sơ mi trắng của anh còn lấm tấm vài giọt nước, dính sát vào ngực.

Anh cao hơn tôi cả một cái đầu, khi cúi xuống nhìn như vậy… có một áp lực rất khó mô tả.

Tôi lập tức dâng trào cảm giác “bị bắt quả tang”, cuống quýt nói:

“Xin lỗi, em… em đi nhầm phòng…”

“Không nhầm.”

Anh chặn lại hành động đóng cửa của tôi, dùng sức đẩy cửa mở ra hoàn toàn, ép tôi phải lùi dần về phía trong phòng.

Cho đến khi thân hình cao lớn của anh chặn hẳn ánh sáng từ phòng khách, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Thị giác bị hạn chế, mọi cảm giác khác lập tức trở nên nhạy bén.

Anh đứng rất gần, khí thế dễ dàng áp đảo tôi.

Tôi cúi đầu như đà điểu, không dám hó hé gì.

“Đi thay đồ.”

Giọng anh vang lên, sát đến mức tôi tưởng anh sắp hôn mình đến nơi.

Mặt tôi nóng ran, lắp bắp: “Quần áo… ở trong vali của em…”

“Trong tủ cũng có. Em lấy đi.”

Giang Nghiễn Văn vẫn đứng chắn ở cửa, không có ý định nhường đường.

Bị ép không còn đường lui, tôi đành lần mò trong bóng tối đi đến tủ quần áo, mở đại một ngăn kéo, thò tay vào.

Cảm giác mềm mềm, trơn trơn…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com