Từ phía cửa, Giang Nghiễn Văn bình thản buông lời:
“Đó là ngăn của anh.”
Tôi như bị điện giật, lập tức rụt tay lại, tai nóng bừng:
“Xin… xin lỗi…”
Anh khẽ cười, một tiếng cười nhẹ hẫng, chẳng buồn che giấu vẻ “thú vị khi thấy người khác lúng túng”.
Tất nhiên, anh vẫn không bật đèn.
Đứng đó xem tôi lúng túng chính là mục đích.
Chắc chắn là đang trả đũa.
Tôi vội vàng mở ngăn bên cạnh, túm đại vài món rồi chạy ra ngoài chui tọt vào phòng tắm như chạy trốn.
Dường như để chuẩn bị cho tôi dọn đến, trong phòng tắm mọi thứ đều đã sẵn sàng:
Dầu gội, dầu xả, sữa tắm, kem dưỡng thể đầy đủ.
Bàn chải, khăn tắm đều là hai bộ còn là đồ đôi.
Tôi cố gắng dùng nước lạnh dội trôi nhiệt độ trên người, nhưng càng tắm càng nóng.
Bất lực lau khô tóc, chuẩn bị ra ngoài.
Mở quần áo ra xem thì…
Một chiếc sơ mi rộng thùng thình, còn bị nước từ tóc tôi nhỏ xuống làm ướt cả mảng trước ngực.
Còn thứ tôi tưởng là nội y… Lại là…một đôi tất lưới màu đen.
“……”
Tất và áo sơ mi trắng ướt…
Tổ hợp đó đúng là dễ khiến người ta nghĩ… bậy.
Tôi, Bạch Kiều, cả đời này chưa từng mất mặt đến mức này!
Run rẩy trốn trong phòng tắm, tôi nhắn tin cầu cứu nhỏ bạn thân.
Nó trả lời ngay:
“Hahahahahaha mày bị gì vậy, bảo tao chạy vài cây số tới nhà mày cứu mày khỏi cái phòng tắm hả?”
Tôi uể oải khoác chiếc áo sơ mi lấy nhầm của Giang Nghiễn Văn phần n.g.ự.c ướt nhẹp, tay còn xách theo… đôi tất ren đen:
“Mày mà không đến… tao c.h.ế.t thiệt á.”
Nó gõ lại một câu điềm nhiên như không:
“Trước mặt chồng, có gì mà phải ngại? Cứ mặc đi, tao đảm bảo không sao.”
Tôi đau khổ đập trán:
“Tao không dám…”
“Không dám gì? Không dám nhào lên giường ảnh?”
“Bạch Kiều à, mày đã viết trong nhật ký năm 23 tuổi là muốn sinh con khi 26 tuổi. Mà sinh nhật 27 của mày thì còn đúng 10 tháng.”
“Giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, mày còn không ra tay, định chờ tao trói Giang Nghiễn Văn rồi khiêng lên giường mày luôn hả?”
Tôi là kiểu người dễ bị dụ.
Chỉ cần vài câu, nó đã thổi bùng “ngọn lửa lý tưởng” trong lòng tôi.
Tôi 26 rồi, muốn có con thì sao chứ?
Dù sao cũng là vợ chồng hợp pháp!
Tôi mạnh mẽ một chút thì có gì sai?
Tôi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng tắm ngập hơi nước bước ra.
Phòng khách chỉ bật đèn tường, ánh sáng vàng mờ tạo nên không khí mơ hồ đầy ám muội.
Ký ức đen tối đột ngột ùa về.
Vô số nữ chính trong truyện tranh tôi từng vẽ xuất hiện trong đầu sau đó là… mấy cảnh "xịt m.á.u mũi", đầy cấm kỵ.
Tôi bắt đầu hối hận.
Tôi không dám nữa. Không dám nữa đâu!!!
Tôi hoảng hốt chạy thẳng về phía phòng ngủ, nhưng ngay lúc sắp bước vào thì..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bịch!
Tôi đ.â.m sầm vào một bức tường… à không, một người.
Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt lập tức bao phủ lấy tôi.
“Gấp vậy à?”
Giọng anh khàn khàn, quyện vào màn đêm, ánh đèn ấm dịu mờ mờ phủ lên không gian một tầng mờ ám.
Tôi như bị tiêm thẳng một mũi adrenaline (thuốc hỗ trợ việc hô hấp) tim đập thình thịch, không thể kiểm soát.
“Em thấy nóng sao? Hay áo sơ mi của anh… không mát à?”
Giọng anh sát bên tai tôi, hơi thở mang theo hơi nước nóng hổi vang vọng trong ốc tai.
“Hay là… tại em mặc nhiều quá?”
Tôi không thể vùng vẫy, đầu óc thì trống rỗng như đang bị treo mạng:
“Em sai rồi… tha cho em đi…”
Tôi khó khăn lắm mới rặn ra được mấy chữ.
Cơ thể tôi run lên theo từng nhịp thở của Giang Nghiễn Văn.
Anh… dường như đang cố tình dụ dỗ tôi.
“Bác sĩ Giang, tha em đi… em kiệt sức rồi…”
Anh bật cười khẽ,
“Mới đến mức này vậy mà đã chịu không nổi? Kém quá.”
Trán tôi tựa lên vai anh, cả người đã hoàn toàn không còn sức.
Bất ngờ, Giang Nghiễn Văn siết tay, bế tôi lên.
Ngay khoảnh khắc lưng tôi chạm vào tấm đệm mềm mại, nụ hôn nóng rực cũng rơi xuống như sấm sét.
Tôi gần như thấy hình ảnh nhỏ bạn thân ở chân trời, mỉm cười giơ ngón cái tỏ ý khen ngợi.
Trong đầu tôi là một màn pháo hoa lấp lánh rực rỡ.
Đối mặt với từng chiêu trò trêu chọc và khiêu khích của anh, tôi hoàn toàn buông tay đầu hàng, thậm chí còn tự nguyện giơ cờ trắng.
Thế nhưng… ngay lúc tôi chuẩn bị “tiếp nhận tiến công”… điện thoại của Giang Nghiễn Văn đột nhiên reo lên.
Anh điều chỉnh lại hơi thở, nhấc máy.
Sau đó giọng nói khàn khàn xen chút tiếc nuối:
“Được, tôi đến ngay.”
Tôi tròn mắt nhìn anh nhanh chóng mặc đồ, từng chút từng chút che giấu thành quả lao động của tôi dưới lớp áo sơ mi, bức xúc kêu lên:
“Anh… anh định đi ngay à?!”
Giang Nghiễn Văn khẽ cúi đầu, lộ vẻ tiếc nuối, rồi đặt một nụ hôn lên trán tôi:
“Bà xã, anh phải đi cứu người.”
Tôi sững người.
Bà xã.
Anh vừa gọi tôi bằng biệt danh fan hay dùng để gọi tôi.
Giang Nghiễn Văn mỉm cười nhìn phản ứng ngơ ngác của tôi:
“Chờ anh về… dạy tiếp cho em.”
Nhìn biểu cảm uất ức của tôi khiến anh bật cười.
Anh cúi xuống, nhét chiếc cà vạt vào tay tôi:
“Giúp anh thắt cà vạt đi.”
Tôi chưa từng làm chuyện đó bao giờ, loay hoay mãi, sợ làm chậm trễ công việc của anh.
Anh chẳng trách, chỉ nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay tôi, đôi mắt quyến rũ lướt qua gò má ửng hồng của tôi, cười khẽ một tiếng rồi xoay người bước ra ngoài.
…
Tôi bị đánh thức bởi một cuộc gọi công việc.
Ánh sáng buổi sớm len qua rèm cửa kín mít, chiếu xuống gối đầu.
Đúng 9 giờ sáng.
Đầu óc tôi vẫn mơ màng, áp sát điện thoại, nghe sếp tôi đang gào lên như sắp cháy nhà: