Vợ Yêu Không Nhận Ra Tôi
Chỉ bốn chữ "lộ bản thảo" đã khiến tôi bật dậy như bật lò xo.
Tóc tai bù xù, cả người ê ẩm, vừa cử động một cái đã đau đến nhăn nhó.
“Tôi không có mà!”
Sếp tôi gần như phát điên:
“Thế sao có một đứa newbie tên Bạch A Kiều lại đăng bản vẽ giống y chang bản tối qua của cô hả?!”
“Hả?!”
Tôi mở đường link ra xem và… c.h.ế.t lặng.
Tấm hình tối qua tôi gửi cho Giang Nghiễn Văn, rồi gửi cả cho sếp, đã bị sửa vài chi tiết nhỏ, đổi tư thế nhẹ rồi đăng lên mạng xã hội.
Phần bình luận sôi nổi như hội chợ:
“Bạch Tiểu Kiều phu nhân, đây là acc phụ của chị à?”
“Chuẩn style của chị Tiểu Kiều rồi!”
“Ngồi chờ phần tiếp theo nè~”
Đúng lúc tôi còn đang đơ ra, tài khoản Bạch A Kiều tiếp tục cập nhật blog:
Chị Bạch Tiểu Kiều, em là fan trung thành của chị, đã học vẽ theo chị nhiều năm.
Nhưng cảm hứng cho bức vẽ này là từ bạn trai cũ của em.
Em muốn quay lại với anh ấy, mong chị và mọi người ủng hộ ạ~”
Chưa đầy một phút, phần bình luận nghiêng hẳn về một phía:
“Chúc hai bạn hạnh phúc! Nhất định bên nhau lâu dài nha!”
“Bạch Tiểu Kiều, mau làm bà mai đi chị!”
“Haha chị Tiểu Kiều đúng là có số làm bà mối! Em gặp chồng em ở buổi ký tặng của chị đó!”
Phần giới thiệu trên trang của Bạch A Kiều ghi rõ rành rành:
“Em vẫn còn yêu anh.”
Sếp tôi thì vẫn lải nhải trong điện thoại chưa dứt.
Ngay lúc đó, tôi thấy A Kiều trả lời một bình luận nổi bật:
“Cảm ơn mọi người đã chúc phúc! Em đang trên đường đến gặp anh ấy đây! Nhớ chờ tin vui nha!”
Khoảnh khắc ấy tôi không chút do dự cúp máy cái rụp.
Lần này, tôi có một mục tiêu rất rõ ràng:
Đi bắt gian!
Phòng khám của Giang Nghiễn Văn vẫn đông đúc như mọi khi.
Sau khi nói rõ lý do đến, tôi được chỉ dẫn vào một phòng nghỉ công cộng.
Đúng giờ làm việc nên bên trong vắng người.
Tôi đứng trước gương, kéo nhẹ cổ áo sơ mi cổ chữ V rộng, lộ ra vài vết hôn lờ mờ.
Chưa đủ.
Còn xa mới đủ.
Hiện tại, kẻ địch ẩn trong bóng tối còn tôi thì phơi bày ra ánh sáng.
Cách tốt nhất bây giờ… chính là tuyên bố chủ quyền, dụ kẻ trộm ghê tởm đó tự chui đầu ra.
Về việc bức tranh bị phát tán bằng cách nào có hai khả năng:
Một, Giang Nghiễn Văn gửi nó cho người khác.
Hai, máy tính của tôi hoặc của sếp đã bị cài virus.
Hợp đồng đã ký, sếp cũng đã gửi bản nháp cho bên đối tác.
Nếu lúc này có người khác tung ra trước, sẽ gây tổn thất nghiêm trọng cho dự án.
Nên chúng tôi quyết định tạm thời giữ im lặng cho đến khi điều tra xong.
Dù sao đi nữa, manh mối lớn nhất vẫn là Giang Nghiễn Văn.
Đúng lúc ấy, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một nữ bác sĩ da trắng, mặt xinh đi vào.
Thấy tôi đang ngồi trên sofa, cô ấy hơi sững lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Xin hỏi chị là…?”
Tôi vội đứng dậy: “Chào chị, tôi là vợ của bác sĩ Giang tên Bạch Kiều.”
Cô ấy mở to mắt, dường như bừng tỉnh:
“Ồ! Hân hạnh, hân hạnh! Tôi tên là Hứa Sầm.”
Hứa Sầm nhanh chóng ngồi đối diện tôi, đôi mắt to long lanh đánh giá tôi từ đầu đến chân:
“Chị còn xinh hơn bất kỳ cô gái nào từng theo đuổi anh ấy mà tôi từng thấy.”
Hả? Giang Nghiễn Văn từng được nhiều người theo đuổi lắm sao?
Cô ấy nhìn thấy nét nghi hoặc trong mắt tôi, khẽ cười:
“Là thần tượng của trường y mà, không phải hư danh đâu.”
Xem ra… cô ấy nắm rõ quá khứ của Giang Nghiễn Văn lắm.
Tôi chớp thời cơ, hỏi thẳng:
“Vậy… anh ấy có người yêu cũ không?”
Hứa Sầm nhấp một ngụm cà phê, suy nghĩ một lúc lâu, rồi áy náy nói:
“Thật xin lỗi, chuyện riêng của anh ấy… tôi cũng không biết rõ lắm.”
Mò tin thất bại, tôi chỉ biết im lặng uống trà, ngó qua đồng hồ chắc anh ấy sắp quay lại rồi.
Đúng lúc đó, Hứa Sầm bỗng chỉ ra ngoài hành lang, nơi có một cô gái trẻ vừa đi ngang qua:
“Mấy hôm trước, cô bé đó mang hoa đến tặng bác sĩ Giang.”
“Cô nào cơ?”
“Một bệnh nhân cũ của anh ấy. Theo tôi biết thì mấy năm nay cứ cách một thời gian là lại đến, khá thường xuyên.”
“Tặng hoa thôi mà… có gì to tát đâu?”
Sếp tôi cũng hay tặng hoa cho team mà?
Hứa Sầm lắc đầu đầy bất lực:
“Lần nào cũng là bốn bông hồng đỏ. Chị biết ý nghĩa của bốn bông hồng không?”
Tôi lắc đầu.
“Là ‘mãi mãi không đổi thay’. Tình yêu đến c.h.ế.t cũng không rời bỏ.”
Hứa Sầm vừa uống xong cà phê, thì bên ngoài có ai đó gọi cô.
Cô thay dép, bước đi nhanh như gió, biến mất ngay ngoài cửa.
Tôi ôm đầu nặng trĩu mở điện thoại ra.
Chuyện từ sáng tới giờ đã bùng phát mạnh mẽ, phần bình luận dưới tài khoản Bạch A Kiều giờ náo loạn như lễ hội.
Ngày càng có nhiều người tag tôi vào.
Chưa được bao lâu, sếp gửi cho tôi một tấm ảnh bản mẫu:
“Đây là preview truyện tranh mới của đối thủ.”
“Họ vừa ký hợp đồng với Bạch A Kiều, còn dùng luôn nam chính của em làm poster quảng bá.”
“Đúng là sao chép không chừa cái gì. Tiểu Kiều, em thật sự không nghi ngờ ai à?”
Tôi khựng lại một chút, rồi gõ ra một câu:
“Có thể nào… là người ta cài virus vào điện thoại chồng em không?”
Hai chúng tôi cùng im lặng.
Hiện tại, khả năng đó xem ra là khá cao.
Phần bình luận vẫn đang bùng nổ:
“Nam chính là bác sĩ kìa!”
“Tui muốn xem ‘đồng phục bác sĩ play’ quá đi mất!”
“Cố lên cố lên! Bà là nữ thần của tui đó nha~”
“Làn sóng sau liên tục xô làn sóng trước, chỉ mình tui thấy phong cách của Bạch A Kiều trưởng thành hơn sao?”
“Bạch Tiểu Kiều cũng rất chuyên nghiệp mà!”
“Bà ấy mới debut đó má, mà đã sánh ngang với Tiểu Kiều rồi, ai hơn ai rõ quá còn gì!”
“Ối dồi ôi! Bả mới đăng hình vẽ bán khỏa thân kìa!”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com