Chuyển ngữ: Naomi.
Thôi Cẩm Chi được Thanh Uẩn giúp khoác áo đứng dậy, chải chuốt sơ qua rồi đi về phía chính viện.
Vừa bước vào, nàng đã bị đám cấm vệ đứng chật kín trong sân dọa cho giật nảy mình. Mười mấy thị vệ lưng đeo cung tên, eo giắt bội đao lặng lẽ đứng trong sân, còn có một thiếu niên đang đứng trong chính sảnh.
Hắn đang quay lưng về phía Thôi Cẩm Chi, mải ngắm nghía những món đồ cổ và tranh chữ được bài trí trong sảnh. Rõ ràng đã nghe thấy tiếng động, nhưng chẳng hề quay người lại.
Nhị hoàng tử Kỳ Húc tuy chỉ lớn hơn Kỳ Hựu ba tuổi, năm nay mới mười lăm nhưng toàn thân đã khó giấu vẻ quý phái, cử chỉ lễ độ đúng mực.
Thôi Cẩm Chi nhìn chằm chằm bóng lưng trẻ trung này một lúc lâu, chợt nhận ra từ khi mình trùng sinh trở về đến nay mới chỉ hơn một tháng.
Chỉ một tháng ngắn ngủi, nàng lại cảm thấy như đã cách mấy năm trời.
Thiếu niên thiên tử hai mươi mốt tuổi khoác lên nguyên phục*, lâm triều chấp chính.
[*] Nguyên phục: chính là áo cổn bào của Hoàng đế. Ngoài ra còn để chỉ mũ, mão. Vì vậy thời cổ đại khi làm lễ gia quan (lễ đội mũ) hay còn gọi là lễ thành niên của nam tử còn được gọi là khoác nguyên phục.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi chấp chính, hai người họ đã chung tay lật đổ các thế gia môn phiệt ăn sâu bám rễ ở kinh thành, nâng đỡ những người mới xuất thân hàn môn.
Từ một hoàng tử được sủng ái, đến khi trở thành một vị thiếu niên đế vương thực sự nắm trong tay quyền sinh sát, ngạo nghễ nhìn thiên hạ. Thôi Cẩm Chi khi ấy có lẽ vì bảy năm sớm tối bên nhau, đã vô tình bỏ qua những biến hóa to lớn trên người Kỳ Húc.
Con chim ưng non chưa đủ lông đủ cánh, đương nhiên sẽ dựa dẫm vào vị Thừa tướng đã nuôi nấng mình. Nhưng một khi nó đã trưởng thành, muốn giương cánh bay cao, đương nhiên cũng sẽ chán ghét sợi dây dài như có như không trên người, cùng những lời dạy dỗ không ngớt văng vẳng bên tai.
Thôi Cẩm Chi cúi đầu, thu lại dòng suy nghĩ, hành lễ yết kiến.
“Thần Thôi Cẩm Chi, bái kiến Nhị điện hạ.”
Người đứng trên cao vẫn chắp tay sau lưng, chăm chú thưởng thức tranh chữ, vẫn không quay lại.
Thôi Cẩm Chi hơi sững người, nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Trước đây Kỳ Húc cực kỳ coi trọng thanh danh, muốn làm một vị minh quân được người người ca tụng, chưa bao giờ muốn trách phạt hay đánh mắng bề tôi. Nhưng khi bàn bạc quốc gia đại sự, khó tránh khỏi có những lúc ý kiến bất đồng, Kỳ Húc trong lòng bực bội, lại không muốn làm hỏng danh tiếng tốt, hắn ta đành phớt lờ khi bề tôi hành lễ, dùng cách đó để hành hạ mọi người.
Nay sống lại một đời, Kỳ Húc trở thành một thiếu niên mười lăm tuổi, tâm tính đương nhiên cũng không bằng thời làm đế vương. Việc không miễn lễ cho nàng, chẳng qua là vì Thôi Cẩm Chi không chọn hắn ta làm đệ tử thân truyền, mà lại đi dạy dỗ một hoàng tử do dị tộc sinh ra mà thôi.
Chỉ là Thôi Cẩm Chi vừa mới tỉnh lại, làm sao chịu nổi kiểu hành hạ vụn vặt này, sắc mặt nàng trắng bệch, phải dùng tay khẽ chống xuống đất mới tránh được cảnh ngã dúi dụi.
“Bái kiến Nhị hoàng huynh.” Một thanh âm vang lên, Kỳ Hựu không chút do dự vén áo bào quỳ xuống, lặng lẽ đỡ Thôi Cẩm Chi từ phía sau.
Người đứng trên cao lúc này dường như mới nghe thấy động tĩnh, quay người lại, từ trên cao nhìn xuống hai người đang quỳ dưới đất, ôn hòa cười nói: “Thừa tướng đại nhân đến rồi, hóa ra Tứ đệ cũng ở đây, mau miễn lễ.”
Hắn ta tiến lên một bước, làm bộ đỡ hai người đứng dậy: “Đều tại ta không tốt, mải mê xem tranh chữ quý của Thừa tướng quá, nhất thời không nghe thấy. Mau ngồi đi.”
Thôi Cẩm Chi được Kỳ Hựu dìu ngồi xuống chiếc ghế gỗ đàn hương ở phía dưới, khẽ thở hổn hển mấy hơi mới lên tiếng hỏi: “Thân thể thần không khỏe, để Điện hạ chê cười rồi.”
“Thừa tướng nói gì vậy? Lần này đại nhân bị bệnh, đúng là đã khiến cả kinh thành lo lắng. Phụ hoàng và ta ngày ngày đều lo lắng cho bệnh tình của đại nhân.”
Thiếu niên mày mắt giãn ra, lời lẽ chân thành, cứ như thật sự ngày ngày lo lắng: “Nay Thừa tướng cuối cùng cũng tỉnh lại, Phụ hoàng cũng có thể yên tâm rồi.”
Thôi Cẩm Chi cụp mắt xuống: “Thần có tội, đã khiến Bệ hạ bận lòng.”
Kỳ Húc xua tay, khẽ cười.
“Chỉ là lần này Thừa tướng bị bệnh, trên dưới triều đình đều loạn cả lên, chỉ trông đại nhân có thể sớm ngày trở lại chủ trì đại cục.”
“Điện hạ nói quá.” Thôi Cẩm Chi nghe những lời này, ngẩng đầu nhìn Kỳ Húc, rồi lại từ từ dời mắt đi, trong con ngươi mơ hồ hiện ra một tia giễu cợt: “Bệ hạ là bậc thánh minh thiên tử, ngày ngày cần mẫn triều chính. Chúng thần chẳng qua là dựa vào Bệ hạ mới có được chút danh tiếng tốt, làm gì có chuyện chủ trì đại cục?”
Nụ cười của Kỳ Húc tắt ngấm, trên mặt hắn ta lóe lên một tia âm u, tay phải khẽ xoa xoa tay áo, rồi lại nở nụ cười: “Là ta nói bừa.”
Hắn ta lại nhìn sang Kỳ Hựu như người vô hình: “Tứ đệ chăm sóc Thừa tướng đại nhân vất vả. Hiện nay khắp kinh thành đều nói Tứ đệ trọng tình trọng nghĩa, thân là hoàng tử mà không hề có chút kiêu căng, sẵn lòng ngày đêm cực nhọc, không quản vất vả chăm sóc đại nhân.”
Trong mắt Nhị hoàng tử lóe lên tâm tư khó lường, lại bị hắn ta nhanh chóng che giấu đi, tiếp tục ôn hòa nói: “Phụ hoàng còn nói muốn trọng thưởng cho Tứ đệ đó.”
Kỳ Hựu cung kính cúi đầu, trầm ổn đáp: “Thừa tướng là lão sư của ta. Lão sư bệnh nặng, học trò chăm sóc vốn là bổn phận, hoàng huynh quá khen rồi.”
Nhị hoàng tử thấy hai người này trả lời đều hết sức thận trọng, khắp nơi đề phòng, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng sức khỏe của Tứ đệ hiện giờ đã tốt hơn rồi chứ?” Trên mặt Kỳ Húc lộ vẻ lo lắng: “Hôm đó ta cứu Tứ đệ từ hồ Thái Dịch lên, đệ đã lạnh đến tím tái mặt mày, khiến hoàng huynh sợ c.h.ế.t khiếp.”
Than bạc trong lồng xông hương kẹp theo miếng hương nhỏ bằng móng tay lặng lẽ cháy, làn khói nghi ngút lượn lờ giữa ba người, ngăn cách tầm nhìn của Kỳ Hựu, y vẫn điềm tĩnh như không: “Hôm đó đa tạ hoàng huynh, nếu không phải hoàng huynh kịp thời ra tay, ta e đã sớm…”
Y cụp mắt xuống, trông có vẻ hơi bất lực.
Kỳ Húc lại cười: “Tứ đệ cần gì phải cảm ơn ta, chúng ta là huynh đệ thủ túc, chuyện cứu đệ có đáng gì.”
Nụ cười của hắn ta càng lúc càng rộng, chỉ khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Nếu thật sự muốn cảm ơn, thì phải cảm ơn một tiểu thái giám bên cạnh ta, nếu không phải hắn đề nghị ta đi dạo bên hồ Thái Dịch, làm sao ta có thể đúng lúc cứu được Tứ đệ?”
Kỳ Húc bưng chén trà bên cạnh lên, nhẹ nhàng gạt đi lớp bọt nổi, nhưng không vội uống, chỉ ngắm nghía chiếc chén Diệu Biến trong tay, ánh mắt trầm trầm nhìn về phía Kỳ Hựu: “Chỉ tiếc thay, tiểu thái giám này tay chân hậu đậu, đã làm vỡ một cặp chén Kiến trản Triết Cô Ban* do Giang Nam tiến cống.”
[*] Kiến trản Triết Cô Ban: chỉ chén trà men đen được nung tại lò Kiến Diêu thời nhà Tống, với bề mặt men hình thành các hoa văn đốm độc đáo trong quá trình nung. Do kỹ thuật phức tạp và tỷ lệ thành phẩm thấp, loại chén này rất quý giá. Các đốm này thường là những mảng màu tối có ánh kim loại cục bộ, với hiệu ứng loang màu ở viền, trông giống như những đốm trắng trên n.g.ự.c chim trĩ (triết cô ban).
“Mẫu hậu nổi giận đùng đùng, đã cho người lôi hắn ra ngoài dùng gậy đánh chết.” Hắn ta đặt chén trà xuống, như cười khẽ lắc đầu, nhưng mắt luôn quan sát sắc mặt Kỳ Hựu.
Cách làn khói, chỉ thấy thiếu niên khẽ cong môi, nhẹ giọng: “Chết rồi à… thật đáng tiếc.”
“Dù sao cũng là người bên cạnh hoàng huynh, dù có công lao đến đâu, cuối cùng vẫn phải cảm tạ ân đức của hoàng huynh.”
Thôi Cẩm Chi nhìn hai người họ đấu trí, trên mặt nàng đã lộ thần sắc mỏi mệt. Vốn dĩ bệnh nặng mới khỏi, nàng còn chưa kịp nghỉ ngơi một khắc, đã phải gượng dậy tiếp khách, giờ phút này nàng đã sớm tâm lực kiệt quệ, còn hơi sức đâu mà quan tâm đến sóng ngầm kinh thiên động địa dưới lời lẽ bình thản của họ?
Mí mắt nàng trong chính sảnh ấm áp sắp sụp xuống, tay cũng dần dần không vững—
Một tiếng “xoảng” giòn tan, chén trà rơi mạnh xuống đất.
Thôi Cẩm Chi khép mắt, chống người cúi xuống nói: “Thần nhất thời sơ suất, mới lỡ tay làm vỡ…” Nói đoạn lại ngoảnh mặt đi, ho sù sụ.
“Ta đi lấy thuốc cho lão sư.” Kỳ Hựu thấy vậy, đứng dậy bước ra ngoài.
Kỳ Húc thấy sắc mặt nàng quả thực trắng bệch, cũng cuối cùng đứng lên, ôn hòa đỡ nàng: “Đại nhân hãy nghỉ ngơi cho tốt, mau chóng dưỡng bệnh, sớm ngày trở lại triều đình trung thành báo quốc mới phải.”
Hắn ta ra hiệu, đám thị tùng liền nối đuôi nhau vào, bày ra vô số trân bảo, thuốc bổ trong chính sảnh.
“Những thứ này, không chỉ là thánh chỉ của Phụ hoàng, mà còn là một chút tấm lòng của ta đối với Thừa tướng.”
Hắn ta nhìn vị công tử như ngọc trước mắt, thân hình mảnh mai nhưng lưng thẳng tắp, cuối cùng khẽ cất lời nói ra mục đích mình đến đây: “Đại nhân chí ở thiên hạ, lòng mang bá tánh, ta biết đại nhân không muốn dính líu vào tranh chấp hoàng thất.”
Kỳ Húc nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Nhưng đại nhân cũng biết đạo lý thân ở trong vòng xoáy, khó có thể tự mình quyết định. Húc sinh ra trong hoàng thất, cũng không thể tự mình định đoạt.”
“Nhưng nếu như ngài và ta liên thủ, cùng nhau tạo dựng một thời thịnh thế, sau này lưu danh sử sách, được bá tánh nhớ ơn, mới không hổ thẹn với trời đất và bản thân.”
Lời lẽ của hắn ta từng chữ đều chứa đựng tình cảm chân thành, trịnh trọng hỏi nàng: “Đại nhân, có bằng lòng không?”
Thôi Cẩm Chi nhìn chằm chằm thiếu niên mới mười lăm tuổi trước mặt, hình bóng dần dần trùng khớp với vị thiếu niên đế vương trầm ổn của kiếp trước.
Trong lòng nàng xúc động, năm xưa Kỳ Húc cũng từng nói những lời chân thành như vậy. Thôi Cẩm Chi tin rằng, có lẽ vị thiên chi kiêu tử này khi nói ra câu ấy, đã thật sự muốn cùng nàng chung tay gìn giữ đại nghiệp.
Nhưng sáu năm tận tâm dạy dỗ, cùng chung hoạn nạn, đến cuối cùng khi hắn ta lên ngôi đế vương, đổi lại lại là một đôi quân thần dần dần xa cách.
Tại sao lại có kết cục như vậy, Thôi Cẩm Chi nghĩ mãi không ra.
Lồng n.g.ự.c đang đập rộn ràng dần bình tĩnh lại, nàng che giấu đi những cảm xúc nhỏ nhặt này, chậm rãi lùi một bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
“Bệ hạ đang độ tráng niên, lúc này bàn luận nền tảng của đất nước còn quá sớm, xin Điện hạ cẩn trọng lời nói.”
Trầm mặc rất lâu.
Kỳ Húc thu lại nụ cười, nhìn nàng chằm chằm một hồi, thần sắc dần u ám khó lường.
Hắn ta hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc trong lòng, nhàn nhạt cất lời: “Sức khỏe Thừa tướng vẫn chưa tốt, ngày sau ta lại đến bái kiến đại nhân.” Nói rồi quay người sải bước ra khỏi chính sảnh.
Chốc lát, đám thị vệ thái giám vây quanh lũ lượt rời đi.
Thôi Cẩm Chi cúi đầu bái lạy: “Cung tiễn Điện hạ.”
Mà không một ai để ý, phía sau tấm bình phong gỗ điêu khắc cành liễu bên cạnh chính sảnh, một thiếu niên đang siết chặt bàn tay cùng với cuồng phong u ám đang cuộn trào nơi đáy mắt.