Vọng Dư Tuyết

Chương 9:



Chuyển ngữ: Naomi.

Từng bát thuốc đen kịt liên tục được đưa vào phòng ngủ của phủ Thừa tướng, Thái y viện cử ba bốn vị ngự y ngày đêm túc trực bên giường Thừa tướng.

Đến cả Hoàng đế mỗi ngày hạ triều, việc đầu tiên cũng là hỏi thăm sức khỏe Thừa tướng ra sao.

Không chỉ trong cung trên dưới, mà cả dân chúng kinh thành đều vô cùng lo lắng cho vị Thừa tướng nhân đức này.

Xưa nay chỉ biết Tể tướng đương triều là một vị quan phụ mẫu lo cho nước cho dân, ngày thường ngài không chỉ giản dị, lại thường xuyên cứu tế bá tánh ở ngoại thành, trong triều cũng rất có thủ đoạn chính trị. Mấy năm ngài tại vị, đã khiến vô số tham quan ô lại bám trên người dân hút m.á.u lần lượt ngã ngựa, bá tánh ai nấy đều không khỏi cảm tạ ngợi ca.

Hiện nay vô số con mắt đổ dồn về phủ Thừa tướng, dò la tin tức bên trong, mới biết được trong phủ này đừng nói là kiều thê mỹ thiếp, đến cả người cũng ít đến đáng thương, chỉ có mấy lão bộc già yếu và một tiểu nha đầu hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho Thừa tướng. Người đời càng thêm khâm phục phong thái cao khiết của Thừa tướng, lũ lượt kéo đến chùa Hộ Quốc tụng kinh cầu phúc cho ngài.

Thế nhưng liên tiếp bảy tám ngày, vẫn không có tin tức Thừa tướng khá hơn, trong kinh thành thậm chí đã âm thầm có lời đồn, nói rằng Thừa tướng sắp đến ngày tận số, e không qua nổi Tết Nguyên Tiêu.

“Sao lại thế này?”

Thiếu niên ngồi trên ghế cao, dưới ánh nến tù mù đọc sách, đầu cũng không ngẩng, chỉ nhàn nhạt hỏi người đang quỳ trên đất.

Người đó là một nam tử cao gầy, mặc trường bào đen dài chấm đất, toàn thân treo đầy trang sức bạc phức tạp, mấy lọn tóc bạc thấp thoáng ẩn hiện, trên cổ tay và chân còn buộc mấy chiếc chuông nhỏ bằng dây đỏ, theo động tác cúi đầu của hắn mà kêu leng keng, trông cực kỳ quỷ dị.

“Mạch đập của Thừa tướng yếu ớt, âm dương lưỡng hư.”

Thiếu niên nghe vậy, khẽ nghiêng đầu: “Đàm Mân, chẳng lẽ đến cả ngươi cũng không cứu được?”

“Ta chẳng qua phụng sự Trường Sinh Thiên nhiều năm, miễn cưỡng nắm giữ được vài phần sức mạnh, chứ đâu phải y sĩ. Bệnh này của hắn vốn đã kéo dài quá lâu, khoảng thời gian này lại lao lực quá độ, thêm cả nhiễm phong hàn, mạch tượng hư nhược, thậm chí rất khó cảm nhận được.”

Đàm Mân nuốt nước bọt:

“Nếu Điện hạ muốn cứu, e là… chỉ có một cách.”

Kỳ Hựu không do dự: “Nói.”

“Thần nữ là tồn tại tôn quý nhất dưới Trường Sinh Thiên, mà trong cơ thể của ngài, đương nhiên cũng chảy dòng m.á.u của bà ấy.” Giọng Đàm Mân bình ổn: “Dùng m.á.u của ngài để bồi bổ, có thể tạm thời kéo hắn từ Quỷ Môn quan trở về.”

Gương mặt thanh tú lạnh lùng của Kỳ Hựu dưới ánh nến trở nên mờ ảo. Y tùy ý nhìn vết sẹo trên cổ tay mình, thần sắc đột nhiên trở nên thấy chán ghét bản thân.

Y lười biếng “ừm” một tiếng, phất tay, định để ám vệ đưa Đàm Mân đi.

Nhưng Đàm Mân lại không lập tức rời đi, ngược lại còn trầm ngâm, dường như có lời muốn nói. Kỳ Hựu cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, hỏi: “Còn có việc gì?”

“Ngài… hình như rất để tâm đến vị Thừa tướng này?”

Kỳ Hựu nhàn nhạt liếc qua, ánh mắt lạnh lẽo lạ thường.

Đàm Mân vừa chạm phải với ánh mắt lạnh thấu xương của y, liền ngoan ngoãn cúi đầu, đôi mắt hơi cụp xuống, nói từng chữ một: “Dù thế nào đi nữa, kính mong Điện hạ… đừng quên đi những khổ nạn mà Thần nữ đã phải chịu.”

-------------------------------------------------------------------

“Mấy ngày nay đều như vậy, dù dùng cách gì đổ thuốc vào, không lâu sau Công tử vẫn sẽ nôn ra.” Thanh Uẩn mắt đỏ hoe, khóc nức nở: “Ngự y nói… nói chúng tôi nên chuẩn bị hậu sự trước đi.”

Kỳ Hựu nhìn người trên giường đang nhắm chặt mắt hôn mê bất tỉnh, giọng nhàn nhạt: “Đưa thuốc cho ta, ngươi đi nấu ít cháo trắng.”

Lòng Thanh Uẩn vốn đang hoảng loạn, giờ phút này nhìn thiếu niên trước mắt giọng điệu trầm ổn, nội tâm cũng bình tĩnh một cách kỳ lạ. Nàng ấy cố nén nước mắt gật đầu, lui ra khỏi phòng.

Kỳ Hựu chăm chú nhìn người trên giường một lúc, rồi quay đầu đi đến trước bát thuốc. Tay phải y nhẹ nhàng giơ lên, nắm lấy con d.a.o găm sắc bén trượt ra từ trong tay áo, rồi y rạch mạnh một đường lên tay kia, một dòng m.á.u nhỏ theo lòng bàn tay chảy hết vào trong bát.

Vẻ mặt y không chút gợn sóng, y băng bó lại vết thương trên cổ tay, bưng bát thuốc lên, đỡ lấy tấm lưng gầy gò của Thôi Cẩm Chi, đưa thẳng bát thuốc đến bên môi nàng.

Mùi thuốc đắng chát và mùi m.á.u tanh hòa quyện vào nhau, nồng nặc đến mức khiến người ta muốn nôn. Thôi Cẩm Chi trong cơn mê nhíu mày, vô thức nghiêng đầu tránh.

Kỳ Hựu - người cả hai kiếp cũng chưa từng hầu hạ ai: …

Y thở dài, ôm người vào lòng, dùng thìa múc một muỗng đút lên môi nàng, Thôi Cẩm Chi nhíu chặt mày, ý thức hỗn độn muốn né tránh, nhưng lại bị ghì chặt không thể động đậy. Cứ thế từng muỗng từng muỗng, một bát thuốc trộn lẫn m.á.u nhanh chóng cạn đáy.

Kỳ Hựu đặt người nằm xuống, cẩn thận đắp lại chăn cho nàng.

Cái thân thể ốm yếu thế này của nàng vậy mà lại có thể khuấy đảo phong vân nơi triều đình.

Y lại quan sát Thôi Cẩm Chi một lúc, đưa tay lau đi vết m.á.u vô tình dính trên môi nàng, khẽ hừ một tiếng.

Đúng là hời cho nàng rồi.

Nếu không phải bây giờ nàng còn có vài phần tác dụng với y, y chẳng thèm cứu đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng Thôi Cẩm Chi này quả thực đúng như lời đánh giá của thế nhân, là một bậc quân tử thanh cao trong sạch, đoan chính lễ độ. Cái nhà này chẳng khác túp lều cỏ là bao.

Một bát thuốc đổ vào, Thôi Cẩm Chi cũng không nôn ra nữa. Cứ như vậy lại hôn mê thêm hơn một ngày, trong thời gian đó nàng bị Kỳ Hựu ép uống mấy bát máu, bệnh tình rốt cuộc dần dần ổn định.

Thôi Cẩm Chi từ từ tỉnh lại, nhìn lên màn trướng trên đầu, nhất thời không phân biệt được mình đang ở đâu. Nàng nghỉ một lát, mới chống người dậy nhìn trong phòng.

Cách đó không xa, mấy đốm lửa trong chậu than kêu lách tách, hòa cùng mùi dược liệu và ngải cứu, ấm áp đến mức khiến người ta chỉ muốn ngủ thiếp đi.

Kỳ lạ, lần này tỉnh lại cơ thể dường như không đau như trước.

Thôi Cẩm Chi vẫn luôn biết, nhiệm vụ cuối cùng của mình sẽ không đơn giản như vậy. Người của Cục Quản lý không muốn để nàng nghỉ hưu sớm như thế, đương nhiên sẽ khiến hệ thống liều mạng cản trở nàng.

Thỉnh thoảng lại bệnh nặng, chỉ là để nàng dùng nhiều điểm cống hiến hơn để đổi lấy chức năng che chắn. Chỉ khi nàng tiêu càng nhiều điểm cống hiến, khoảng cách nàng rời khỏi Cục Quản lý càng xa.

Nàng biết mình tạm thời chưa c.h.ế.t được, chỉ là mỗi lần tỉnh lại, cơ thể đều sẽ đau đớn khôn tả, cho thấy hệ thống tha thiết hy vọng nàng sử dụng điểm cống hiến đến mức nào.

Nhưng lần này, nàng vậy mà lại cảm thấy cơ thể… khá ổn? Tuy không phải lập tức có thể bước nhanh như gió như người bình thường, nhưng ít nhất không còn nặng nề như trước.

Đây là mời được thần y từ đâu đến, vậy mà có thể chống lại hệ thống?

Thôi Cẩm Chi ngẫm nghĩ trong lòng, Thanh Uẩn đã bưng một bát thuốc đẩy cửa phòng vào. Thấy nàng đã tỉnh, lập tức tiến lên quỳ bên giường, chưa kịp mở lời nước mắt đã như chuỗi ngọc đứt dây không ngừng tuôn rơi.

“Công tử… hu hu… người cuối cùng cũng tỉnh rồi, dọa c.h.ế.t nô tỳ mất.”

Thôi Cẩm Chi có chút buồn cười, nàng đưa tay lau nước mắt cho Thanh Uẩn, thở hổn hển: “Sợ gì chứ, Công tử nhà ngươi chưa c.h.ế.t được đâu.”

Hốc mắt Thanh Uẩn đỏ hoe, vội vàng đỡ Thôi Cẩm Chi nằm xuống: “Người đã hôn mê suốt mười ngày nay rồi, đến cả thái y cũng nói… cũng nói chúng tôi…”

Đầu Cẩm Chi vẫn còn hơi choáng váng, vốn định dỗ nàng ấy vài câu, nhưng trong lòng nàng vẫn đang canh cánh một chuyện khác: “Ta hôn mê mười ngày nay, là do vị thái y nào chăm sóc?”

“Vẫn là ngự y của Thái y viện trước đây, không có thay đổi.”

Thôi Cẩm Chi day day đầu, bảo Thanh Uẩn rót trà cho mình uống, cuối cùng cũng làm tan đi chút vị tanh ngọt không dứt trong cổ họng. Còn chưa kịp mở lời, Thanh Uẩn như nhớ ra điều gì đó, vội vàng bổ sung: “Ngoài thái y ra, mấy ngày nay Tứ điện hạ cũng ngày đêm chăm sóc người đó ạ, sáng nay mới đi nghỉ một lát.”

Nghe vậy, Cẩm Chi hơi ngạc nhiên, những ngày qua hóa ra là y chăm sóc à?

Tiếng gió ngoài cửa sổ vẫn đang rít gào, khung cửa bị gõ nhẹ, một giọng nói trong trẻo truyền đến: “Lão sư.”

Thiếu niên đứng dưới cửa, trên tay cầm khay gỗ đựng bát thuốc, bình tĩnh nhìn vào trong.

Thôi Cẩm Chi ngẩn ra, thiếu niên cách đó không xa vóc người mảnh khảnh, dường như lại gầy đi không ít. Nàng vội vàng mở miệng: “Mau vào đi… khụ khụ…”

Lời vừa dứt, lại không nén được ho khẽ.

Thiếu niên lập tức nghiêng người bước vào cửa, lại đem gió tuyết đóng lại bên ngoài. Y đặt thuốc sang một bên, rồi mới nhẹ nhàng cúi xuống bên giường, vẻ mặt đầy quan tâm.

Thôi Cẩm Chi cười rộ lên, cầm lấy tay thiếu niên, khẽ thổi một hơi vào lòng bàn tay y, sưởi ấm cho y: “Đợi ở ngoài bao lâu rồi? Có lạnh không?”

Kỳ Hựu bị cử chỉ thân mật bất ngờ của nàng làm cho cứng đờ, chỉ cảm thấy như có một tia sét bổ vào người mình từ đầu đến chân, mãi một lúc lâu sau y mới cứng nhắc đáp: “Không… không lạnh.”

“Vậy thì tốt.” Thôi Cẩm Chi mỉm cười, cầm lấy bát thuốc bên cạnh khuấy nhẹ.

Trong hơi thở tràn ngập mùi dược liệu đăng đắng, nàng nếm thử một ngụm, không cảm thấy có gì khác thường.

Nếu không phải là do thuốc, vậy là thứ gì đã khiến cơ thể nàng có chuyển biến tốt?

Kỳ Hựu nhìn vị công tử như ngọc trước mắt, ba ngàn sợi tóc xanh buông lơi sau lưng nàng, nhất cử nhất động đều không giấu được vẻ cao sang. Khi uống thuốc cũng chỉ hơi nhíu mày, hoàn toàn không giống dáng vẻ né tránh thuốc đắng khi hôn mê.

Y còn chưa kịp thưởng thức cảm giác khác lạ tinh tế dâng lên trong lòng, đã bị người ta cắt ngang.

“Công tử, Nhị hoàng tử đã chuẩn bị lễ vật đợi ngoài cửa phủ, muốn đến thăm người ạ.” Hoài Tư ở ngoài cửa thấp giọng báo.

Thôi Cẩm Chi dùng khăn vuông cẩn thận lau đi vết nước bên môi, hồi lâu sau mới cười nhạt: “Tin tức của hắn ta nhanh nhạy thật đấy.”

“Mời Nhị điện hạ vào đại sảnh, thần tắm gội qua loa rồi sẽ đến ngay.”

Nói xong liền chống tay, sắc mặt tái nhợt muốn đứng dậy.

Kỳ Hựu vững vàng đỡ lấy nàng: “Lão sư vừa mới tỉnh, thân thể làm sao chịu nổi?”

Quả nhiên là vì tình nghĩa thầy trò của kiếp trước, thiếu niên bất động thanh sắc cụp mắt xuống, đồng tử đen kịt hơi ánh lên vẻ lạnh lùng, nàng không màng đến thân thể cũng muốn gặp hắn ta ư.

Thừa tướng đã mặc áo đơn màu trắng tuyết đứng trong nội thất, vẻ mặt bình tĩnh: “Nào có đạo lý làm bề tôi lại từ chối chứ?”

“Điện hạ cùng đi với thần đi.”