Vọng Dư Tuyết

Chương 11:



Chuyển ngữ: Naomi.

Thôi Cẩm Chi đứng dậy, chỉ nghe một tiếng "xoảng" khẽ vang lên, nàng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Phía sau bức bình phong, dưới chân thiếu niên vương vãi đầy mảnh sứ vỡ tan tành, lòng bàn tay y lẫn lộn m.á.u tươi và nước thuốc đen kịt, đang tí tách nhỏ giọt theo đầu ngón tay.

Thôi Cẩm Chi tiến lên đưa tay chạm vào cổ tay thiếu niên, muốn xem vết thương trên tay y ra sao, lại bị y trở tay nắm chặt lại. Mu bàn tay y thậm chí nổi cả gân xanh, trong đáy mắt lộ ra thứ cảm xúc mà nàng không thể hiểu được.

“Lão sư… sẽ chọn đứng về phía hoàng huynh sao?”

Thôi Cẩm Chi bị ánh mắt của y nhìn mà tim đập loạn, nàng cố gắng rút tay về lại bị y nắm càng chặt hơn, vết thương trên tay y rách ra, m.á.u tươi uốn lượn quấn quanh đôi bàn tay đan chặt của hai người.

Nàng định thần, cố gắng xoa dịu cảm xúc của y, hỏi ngược lại: “Thần là lão sư của Điện hạ, sao lại đứng về phía Nhị điện hạ?”

Thôi Cẩm Chi nhẹ nhàng nắm lại tay y: “Điện hạ, thần sẽ mãi mãi đứng về phía ngài.”

Y nhìn thấy sự dịu dàng nơi đáy mắt nàng, cuối cùng cũng chịu buông tay. Lúc này y mới bàng hoàng nhận ra vừa rồi mình đã dùng sức mạnh đến mức nào, đã làm cổ tay Thừa tướng hằn đỏ một vòng, những mảnh vỡ nhỏ lẫn trong vết thương của y cũng vừa làm rách da Thôi Cẩm Chi.

Sắc mặt thiếu niên rốt cuộc lộ ra vài phần hoảng hốt, y vội vàng dìu Thôi Cẩm Chi vào nội thất, cẩn thận rửa sạch vết thương cho nàng, nếu không phải Thôi Cẩm Chi ngăn lại, y còn định quấn một vòng băng gạc lên cổ tay nàng.

Cổ tay Thừa tướng mềm mại như không xương, cầm trong tay như lụa gấm ngọc ấm, khiến người ta khó lòng buông ra.

Thôi Cẩm Chi nhất thời bật cười: “Vết thương nhỏ thế, Điện hạ còn muốn xử lý đến khi nào?”

Nàng vốn định xem vết thương trong lòng bàn tay Kỳ Hựu trước, nhưng không thể lay chuyển được thiếu niên, đành để mặc y xử lý.

Thiếu niên khẽ ho một tiếng, vội buông nàng ra. Lúc này Thôi Cẩm Chi mới cầm khăn ấm, từng chút một gắp những mảnh sứ vụn trong lòng bàn tay phải của y ra, rồi bôi thuốc mỡ cho y. Giờ phút này, nàng mới để ý thấy tay trái của thiếu niên cũng đang quấn băng: “Sao thế này?”

Kỳ Hựu cúi đầu nhìn, không mấy để tâm nói: “Hôm trước vô ý bị thương thôi.”

Thôi Cẩm Chi thấy dáng vẻ chẳng hề bận tâm của y, nhất thời không nói nên lời. Hồi lâu sau mới lên tiếng: “Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, thần đã bôi thuốc cho Điện hạ đến hai lần.”

Kiếp này đã có nàng làm lão sư, y vẫn liên tục bị thương, vậy kiếp trước không có nàng thì sao?

Kỳ Hựu hơi ngẩn ra, không hiểu vì sao nàng đột nhiên nói vậy.

Nàng khẽ thở dài: “Dù thế nào đi nữa, thần hy vọng Điện hạ biết trân trọng bản thân, bất cứ ai hay việc gì đều không thể trở thành lý do để Điện hạ làm tổn thương chính mình.”

Thiếu niên khẽ nuốt nước bọt, mấy lần định mở miệng, cuối cùng vẫn không thốt lên lời.

Y không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng đã sống lại một đời, lẽ ra chỉ cần giống như xưa, chỉ cần ẩn mình chờ thời, âm thầm mưu tính tất cả mọi người là được.

Bất kể là lợi ích, nhân tính, tình cảm, thậm chí cả cơ thể của mình, không có thứ gì là không thể lợi dụng.

Y rõ ràng, rõ ràng hiểu hết.

Nhưng khi Thôi Cẩm Chi nói với y câu “trân trọng bản thân”, y đột nhiên không kìm được nỗi tủi thân khó tả dâng lên từ tận đáy lòng.

Kỳ Hựu dời tầm mắt, nhìn những vòng băng quấn trên tay mình.

Hôm nay y mượn cớ lấy thuốc, thực chất là muốn làm rõ xem vị hoàng huynh tốt của mình rốt cuộc đến đây vì chuyện gì. Khi y nghe thấy những lời Kỳ Húc nói với nàng, nhìn rõ sự d.a.o động trong mắt nàng, y đã vô thức bóp nát chén thuốc trong tay.

Kỳ Hựu không biết tại sao mình lại có chút hoảng sợ và bực bội, rõ ràng y vẫn còn hoài nghi Thừa tướng, rõ ràng biết nàng có mưu đồ, nhưng khoảnh khắc ấy, cảnh hai người nắm tay đứng cạnh nhau khiến y thấy vô cùng chói mắt.

Kỳ Húc thật tham lam… Rõ ràng hắn ta đã có tất cả, sự coi trọng của Phụ hoàng, sự sủng ái của Mẫu hậu, vô số người trân trọng yêu thương, cũng là Trữ quân tương lai trong mắt cao môn vọng tộc, những thứ đó vẫn chưa đủ sao?

Tại sao, tại sao ngay cả lão sư duy nhất mà y có hắn ta cũng muốn cướp đi?

Đáy mắt Kỳ Hựu nhuốm một màu âm u như mực, y khẽ xoa đầu ngón tay, lơ đãng nghĩ, dù y không tin tưởng Thừa tướng, cũng không có nghĩa là đám mèo chó gì cũng có thể đến nhúng chàm dù chỉ một chút.

Phải xử trí Kỳ Húc thế nào mới được đây?

Y đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thôi Cẩm Chi, ghé sát lại, thu hẹp khoảng cách giữa hai người: “Tại sao?”

Thôi Cẩm Chi bị câu hỏi đột ngột của y làm cho lúng túng.

“Điện hạ đang hỏi gì vậy?”

“Rõ ràng lão sư đã có chút d.a.o động, đúng không?” Ánh mắt y sâu thẳm nhìn nàng: “Có một khoảnh khắc, người đã muốn bằng lòng liên thủ với hoàng huynh.”

“Điều gì khiến lão sư từ bỏ?”

Trong lòng Thôi Cẩm Chi kinh hãi, dù sao cũng là thầy trò nhiều năm với Kỳ Húc, đối mặt với lời níu kéo của hắn ta, nói không động lòng là giả. Nhưng sau cơn sóng, nàng nhớ đến cảnh kiếp trước bị bêu đầu thị chúng, cái đầu dù có nóng đến đâu cũng nguội lạnh.

Chỉ là một khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi, đã bị Kỳ Hựu bắt được.

Nhưng trên mặt nàng vẫn là vẻ bình thản như không: “Liên thủ cái gì chứ, Nhị điện hạ đã dấy lên tâm tư khác, nhưng chim khôn chọn cành mà đậu, Nhị điện hạ không phải minh chủ thần mong muốn.”

Thái độ của Thừa tướng ôn hòa, thẳng thắn ngẩng đầu đối diện với y, rõ ràng đang nói chuyện mưu đồ đại sự, vẫn toát ra khí chất thanh cao quý phái.

Kỳ Hựu bực bội nhắm mắt. Lẽ ra y nên giống như trước kia, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà cho qua, nhưng vừa nghĩ đến cảnh hai người họ đứng cùng nhau, y lại cảm thấy vô cùng chói mắt.

Hay cho một câu: Ngài và ta cùng liên thủ, cùng nhau ngắm thời thịnh thế.

Hay cho tình thầy trò kiếp trước kiếp này.

Kỳ Hựu chỉ cảm thấy một thứ cảm xúc không tên đang len lỏi, lan tỏa đến trái tim y, âm thầm siết chặt từng chút, bóp nghẹt y sắp không thở nổi.

Y nghe thấy chính mình hỏi: “Lão sư dường như rất hiểu hoàng huynh?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chưa từng cùng nhau mưu sự, lão sư lại biết hoàng huynh không phải là người mình mong muốn, cứ như thể… như thể đã dự đoán trước được kết cục sẽ ra sao?”

“Chim hết thì bẻ cung*…”

[*] Câu gốc là Phi điểu tận, lương cung tàng. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký — Việt thế gia” của Phạm Lãi, ý chỉ sau khi làm xong sự việc thì ruồng bỏ hoặc bức hại những người có công.

Đôi mắt y ánh lên vẻ lạnh lẽo, từng chữ từng câu nói: “Có phải lão sư sợ kết cục này hay không?”

Sợ sẽ giống như kiếp trước, nhận lấy kết cục không còn một mảnh xương.

Thôi Cẩm Chi cảm nhận được ánh mắt chòng chọc của y mang theo vẻ dò xét mãnh liệt.

Nàng chỉ mỉm cười hòa nhã, vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh như không, dường như không hề kinh ngạc: “Điện hạ cẩn trọng lời nói.”

Giọng điệu mang theo vài phần bất đắc dĩ và cưng chiều, như thể đang bao dung một đứa trẻ hờn dỗi.

“Bệ hạ đang độ tuổi sung sức, Nhị hoàng tử là bậc quân tử đoan chính, đối nhân xử thế đều nổi tiếng hiền đức. Cẩm Chi thân thể không khỏe, sức lực rất có hạn, chỉ xử lý việc triều chính đã dốc hết toàn lực, huống chi là chuyện phò tá liên thủ.”

Dưới ánh sáng chan hòa, gương mặt thanh nhã của nàng càng tôn thêm vẻ lạnh lùng, mang theo nửa phần ý cười, tựa như làn gió mát lướt qua mặt nước, chỉ khẽ gợn lên chút lăn tăn.

Chỉ có đầu ngón tay hơi run rẩy dưới lớp chăn gấm và đôi đồng tử co rút đã tiết lộ suy nghĩ thật sự của nàng lúc này.

Từ khoảnh khắc nàng trùng sinh trở về, quỹ đạo của rất nhiều chuyện đã lặng lẽ thay đổi.

Khi đó Thôi Cẩm Chi chỉ đơn giản cho rằng, việc mình thay đổi lựa chọn tất yếu sẽ dẫn đến hướng đi của những sự việc khác trở nên khác biệt.

Cũng chính vì lý do này, đã khiến nàng bỏ qua rất nhiều sự thật bày ra trước mắt.

Ví dụ như đôi mắt không có nửa phần khác biệt so với khi y đã trưởng thành, những lời lẽ dò xét của y đối với nàng.

Còn có… kiếp trước nàng rõ ràng nghe nói, Tứ hoàng tử Kỳ Hựu có tật ở chân, dường như là bệnh tật để lại từ lúc còn nhỏ.

Nếu Kỳ Húc không kịp thời cứu được Kỳ Hựu, y một mình ngâm trong nước lạnh, đôi chân có phải sẽ để lại bệnh tật từ đó giống như kiếp trước hay không?

Và chuyện bị Tam hoàng tử đẩy xuống nước, có phải cũng sẽ giống như kiếp trước, không gây ra bất kỳ gợn sóng nào, lặng lẽ bị che đậy?

Thôi Cẩm Chi nghiền ngẫm lại câu nói của Kỳ Húc “nếu không phải hắn đề nghị ta đi dạo bên hồ Thái Dịch” và “đã cho người lôi ra ngoài dùng gậy đánh c.h.ế.t rồi.”

Đột nhiên nàng tỉnh ngộ như đã thông suốt được điểm mấu chốt.

Kỳ Hựu mượn tay người bên cạnh Kỳ Húc, dẫn hắn ta đến bên hồ Thái Dịch, rõ ràng là biết Tam hoàng tử sẽ ra tay với mình.

Nếu đã biết, tại sao không dứt khoát tránh đi, y muốn nhân cơ hội này bày mưu, hay là… vốn dĩ Kỳ Hựu đã trù tính để Tam hoàng tử ra tay?

Không, không đúng.

Kiếp trước Kỳ Hựu chính là vì chuyện rơi xuống nước mới để lại mầm bệnh, cho nên y vốn dĩ không biết chuyện này.

Nhưng tại sao kiếp này, y lại như đột nhiên đoán trước được, mượn chuyện này mà giáng một đòn nặng vào Tam hoàng tử, còn kéo cả Kỳ Húc và nàng vào…

Thôi Cẩm Chi nhìn thiếu niên đang ngồi bên cạnh, thần sắc hòa nhã cung kính, dù khi biết Nhị hoàng tử đã đoán được chuyện y cài cắm tai mắt, y vẫn được vẻ bình tĩnh.

Câu nói “có phải sợ kết cục này hay không” của Kỳ Hựu vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng trong lòng nàng đang từ từ dâng lên một luồng khí lạnh, lạnh đến toàn thân buốt giá.

Trước đây nàng chỉ cho rằng Kỳ Hựu là cậu bé già trước tuổi, tâm tư sâu sắc biết che giấu mọi chuyện, nhưng giờ phút này nàng dường như đã nghĩ đến một khả năng khác.

Nàng nhờ hệ thống trùng sinh một lần, vậy thì liệu có… ảnh hưởng đến người khác không?

Nếu nói phần lớn thời gian Thôi Cẩm Chi đều mang tâm thái của người ngoài cuộc, vậy thì từ khoảnh khắc Kỳ Hựu trùng sinh, từ lúc y bắt đầu suy đoán ý đồ của nàng, nàng đã hoàn toàn bị kéo vào trong ván cờ này.

Nàng khẽ hít một hơi, cảm nhận tay chân bủn rủn, cố gắng hết sức khiến mình bình tĩnh.

Xem ra hiện tại Kỳ Hựu chỉ đoán được chuyện nàng cũng có thể đã trùng sinh, còn về việc nàng có hệ thống đứng sau thì vẫn chưa biết.

Lần đầu tiên gặp phải đối tượng nhiệm vụ ra phát hiện bí mật của mình, trong lòng Thôi Cẩm Chi dần dâng lên cảnh giác.

Kiếp trước Kỳ Hựu c.h.ế.t như thế nào? Cũng giống như nàng, bị chính hoàng huynh của y hại chết?

Nàng gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, việc cấp bách hiện tại là làm thế nào để xoa dịu y. Thôi Cẩm Chi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc y, cố nở một nụ cười thân mật.

“Thần biết, từ khi thần dạy dỗ Điện hạ, Điện hạ vẫn luôn nghi ngờ thần.”

“Có lẽ là nghi ngờ thần bị người khác sai khiến, có lẽ là nghi ngờ thần muốn lợi dụng Điện hạ, những nghi ngờ của Điện hạ, thần đều nhìn thấy cả.”

Nàng thuận theo mái tóc dài của y tiếp tục vuốt xuống, động tác nhẹ nhàng hòa nhã, như một chiếc lông vũ lướt qua trái tim y.

“Ngài lớn lên trong thâm cung, đã thấy hết sự đời nóng lạnh, không muốn dễ dàng trao chân tâm cho người khác, những điều này thần đều hiểu.” Nàng khẽ dựa sát lại, vai kề vai: “Nhưng thần đã từng chút một, cho ngài thấy chân tâm của thần.”

Vì y mà gây áp lực với Hoàng đế, chăm sóc cả đêm, đều là bằng chứng cho thấy nàng hướng về y.

Nàng hơi nghiêng đầu, nắm chặt hai tay y, dưới ánh nắng xuyên qua kẽ hở giữa hai người, nàng nghiêm túc nói:

“Dù thế nào đi nữa, thần mãi mãi… sẽ không làm hại ngài.”

Kỳ Hựu nhìn người bên cạnh thần sắc dịu dàng nhưng ngoan cố muốn chứng minh với y, nhất thời tim khẽ run lên, những cảm xúc mãnh liệt trong đầu không ngừng cuộn trào, quấn lấy nhau.

Nếu là trước đây, y chưa bao giờ tin vào những lời hứa hẹn tùy tiện từ miệng người khác, nhưng giờ phút này, y lại thật sự nghe ra được một chút chân thành trong lời nói của Thôi Cẩm Chi.

Đôi tay hơi lạnh của nàng nắm lấy tay y, vô cớ xoa dịu được sự bực bội trong lòng.

Cơn bức bối trong lòng Kỳ Hựu tựa như loài mãnh thú đột nhiên bị thuần phục, ngoan ngoãn cuộn mình.