Vọng Dư Tuyết

Chương 12:



Chuyển ngữ: Naomi.

Mùa đông khắc nghiệt khó chịu cuối cùng cũng qua đi, một trận mưa xuân rả rích đã gột sạch mọi tàn tích của mùa đông ở kinh thành.

Thôi Cẩm Chi ngồi trước cửa sổ ngắm màn mưa phùn giăng giăng dưới mái hiên, cành non lá biếc của cây hạnh trong sân bị mưa làm cho ướt sũng, trải qua cả một mùa đông khô héo, cuối cùng giờ đây cũng đã nhú ra những nụ hoa trắng muốt như tuyết.

Thanh Uẩn cầm một chiếc áo choàng gấm màu mực, bước đến sau lưng Thôi Cẩm Chi khoác lên người nàng: “Công tử mới dưỡng bệnh được mấy ngày, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh đầu xuân.”

Thôi Cẩm Chi đưa tay ra ngoài cửa sổ hứng lấy những sợi mưa giăng mắc, ngón tay nàng thon dài, phần bụng ngón tay ấm áp chẳng mấy chốc đã bị mưa xuân làm cho ướt đẫm.

Nàng cười rộ lên: 

“Ngoài rừng cu gáy, mưa xuân tạnh,

Trước nhà buổi sớm hoa hạnh đầy.”

[*] Trích từ hai câu trong bài thơ Điền gia của Âu Dương Tu, một nhà văn nổi tiếng, một nhà thơ lớn, một nhà sử học, chính trị gia và đồng thời là một nhà làm từ xuất sắc đời Tống.

“Nếu như lúc này ta mang các ngươi về quy ẩn cố hương, ở nơi đồng quê ruộng vườn, hẳn có thể thấy được cảnh sắc trong thơ nhỉ.”

Thanh Uẩn thoáng xúc động, đáy lòng dâng lên cảm giác chua xót, từ khi Công tử thi Hương năm mười hai tuổi, chìm nổi chốn quan trường, thế mà đã qua tám năm rồi.

Suốt những năm qua, Công tử vẫn luôn xuất sắc, sửa sang pháp độ, tiến cử người hiền tài, trở thành một vị quan phụ mẫu được muôn dân ca tụng. Nhưng nàng ấy biết, Công tử sống rất mệt mỏi. Thanh Uẩn ngồi xổm xuống, kìm nỗi xót xa, muốn an ủi Cẩm Chi.

Thôi Cẩm Chi lại rụt tay về, cầm chiếc khăn lụa trên bàn, từng chút lau khô vết nước trên đầu ngón tay, dường như lại biến thành vị Thừa tướng đại nhân mực thước, hô mưa gọi gió kia.

Từ sau cái hôm xoa dịu được Kỳ Hựu, nàng rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa hôn mê bất tỉnh, lại nghỉ ngơi tĩnh dưỡng suốt mấy ngày trời mới thoát khỏi cơn bệnh nặng.

Thực ra không chỉ là xin nghỉ để dưỡng bệnh, mà còn là để sắp xếp lại suy nghĩ.

Trong mấy ngày này nàng đã sớm hỏi hệ thống, liệu đối tượng nhiệm vụ có khả năng trùng sinh hay không.

Hệ thống im lặng rất lâu, chỉ cân nhắc rồi nói một câu: Không loại trừ khả năng này.

“Không loại trừ khả năng này” là sao!

Cục Quản lý Thời Không làm công việc duy trì trật tự thế giới, nhưng sự can thiệp của nhân viên vốn đã là chuyện gây nhiễu loạn trật tự, cho nên bình thường họ rất ít liên lạc với hệ thống, cũng cố gắng không yêu cầu sử dụng hack.

Đây cũng là nguyên nhân nàng đã vất vả làm việc ở thế giới này bao nhiêu năm qua.

Nhưng chuyện nhân vật trong tiểu thế giới có thể trùng sinh lại là vấn đề cốt lõi, thế mà ngay cả một câu trả lời chính xác cũng không có. Thôi Cẩm Chi vì để thuận lợi làm nhiệm vụ, đành phải bày ra dáng vẻ ôn nhuận như ngọc để dễ hành sự, mười mấy năm đóng kịch đã mài giũa tính cách thật của nàng gần như giống hệt dáng vẻ giả tạo kia. Vậy mà giờ nghe hệ thống trả lời nước đôi, nàng vẫn tức đến muốn chửi thề.

Cuối cùng nàng tức đến độ đập vỡ mấy chén trà.

Trước đây nàng chỉ muốn nuôi một công cụ hình người, nhưng sau khi phát hiện không khả thi thì lại định thật lòng thật dạ nuôi một đứa nhỏ.

Thế mà bây giờ lại nói với nàng, bên trong đứa nhỏ nàng nuôi có thể là một người trưởng thành đàng hoàng!

Còn toàn mạng rút lui khỏi cuộc chiến đoạt đích, thậm chí kiếp trước còn dẫn người đến lục soát nhà của nàng!

Thôi Cẩm Chi đau đầu vuốt n.g.ự.c cho xuôi khí, mắng hệ thống vô dụng cũng chẳng ích gì, chỉ là đệ tử mà mình phải dạy dỗ, tuổi còn nhỏ thì còn có thể dùng đức để dẫn dắt, dùng chính đạo để uốn nắn. Nhưng nếu thật sự là Kỳ Hựu của kiếp trước trùng sinh trở về… vậy thì nàng nhất thời thật sự chưa nghĩ ra được cách gì hay.

Nhưng điều đáng mừng là, hiện tại Kỳ Hựu cũng chỉ mới nghi ngờ nàng thôi.

“Công tử, Điện hạ nói hôm nay ngài ấy đã luyện chữ xong rồi ạ.” Hoài Tư đứng dưới mái hiên, cúi đầu thưa.

Thôi Cẩm Chi “ừm” một tiếng tỏ ý đã biết. Mấy ngày nay nàng ở nhà dưỡng bệnh, Kỳ Hựu cũng ở lại theo, nàng bèn dứt khoát mỗi ngày dành ra chút thời gian để dạy y đọc sách.

Thanh Uẩn che ô giấy dầu sau lưng Cẩm Chi, cùng nàng đi về phía thư phòng. Cửa sổ hai bên đều mở rộng, gió thoảng mưa xiên, hơi lạnh len lỏi vào trong.

Ngồi sau án thư bằng gỗ đàn hương sơn đen đối diện cửa phòng là thiếu niên một thân áo xanh, trâm ngọc búi tóc, giơ tay nhấc chân đều toát lên hai chữ tao nhã. Y đang cúi đầu xem một cuộn sách trong tay, nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên cười rạng rỡ với nàng, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, y cất tiếng gọi: “Lão sư.”

Thôi Cẩm Chi nhìn dáng vẻ ngây thơ ôn hòa của y, thái dương thấy đau nhói vô cớ. Trước đây nàng chỉ cảm thấy trong lòng Kỳ Hựu thiếu cảm giác an toàn, lúc thì ngoan ngoãn rụt rè, lúc thì lại cảnh giác đề phòng với người khác, khắp nơi thăm dò. Nay nghĩ lại, đâu phải là tính tình không ổn định, tên nhóc điên này rõ ràng bản tính đa nghi nhạy cảm, vẻ ngoài ngoan ngoãn hiểu chuyện đều là diễn cho nàng xem!

Nàng đến gần án thư, cầm mấy trang chữ mà Kỳ Hựu viết hôm nay lên, trong lòng khẽ cười lạnh một tiếng. Bài tập y nộp mấy ngày nay, chữ viết ngày càng phóng khoáng, trông có vẻ là nhờ sự dạy dỗ của nàng, nhưng mà… tên nhóc này có phải đã quên mất, sự tiến bộ của y cũng quá thần tốc rồi thì phải?

Nhớ lại dáng vẻ trước đây y giả vờ mình là một kẻ mù chữ ngay cả Bách Gia Tính cũng đọc không trôi chảy, Thôi Cẩm Chi cảm thấy y có thể đi giành giải Ảnh đế Oscar được đấy. Chỉ là y đã muốn diễn, nàng cũng chỉ đành phối hợp.

Thừa tướng cầm lấy một cuộn sách bên cạnh, cất tiếng giảng giải ý nghĩa trong đó cho y.



Thanh âm ôn nhu của Thôi Cẩm Chi vang lên trong thư phòng ấm áp, như tiếng hạt châu rơi xuống mâm, giảng rất chậm rãi. Nàng đọc rộng hiểu nhiều, tinh thông lục nghệ, thậm chí cả thiên văn địa lý cũng có tìm hiểu và học hỏi, giảng bài cũng sinh động thú vị, từ một biết trăm.

Nói liền một hơi tròn một khắc đồng hồ, nàng mới thấy cổ họng mình khô rát như lửa đốt.

Kỳ Hựu hoàn hồn lại từ nội dung bài giảng, đưa cho nàng một chén trà nóng. Thôi Cẩm Chi nhận lấy nhấp thử, chỉ cảm thấy trong miệng ngọt thanh, hương thơm thanh thoát, lại nhấm nháp thêm một ngụm nữa mới nói: “Đô Quân Mao Tiêm*?”

[*]Trà Đô Quân Mao Tiêm: là một loại trà xuất xứ từ khu vực Đô Quân thuộc tỉnh Quý Châu, được mệnh danh là "Nữ hoàng trà xanh của Trung Quốc" và được xếp vào danh sách Thập đại danh trà Trung Hoa (mười loại trà ngon nhất Trung Quốc). 

Lá trà Mao Tiêm thường có hình dạng dài và mảnh, màu xanh đậm, với lông tơ mịn bao phủ, tạo nên vẻ ngoài hấp dẫn. Trà có hương thơm tự nhiên, thanh khiết, và vị trà đậm đà, ngọt ngào, thường để lại hậu vị dễ chịu. Loại trà này giúp tăng cường sức khỏe và chống lão hóa, bên cạnh đó còn có thể giúp cải thiện chức năng tiêu hóa và tăng cường hệ miễn dịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiếu niên mím môi cười: “Lão sư thật tinh, nếm ra ngay.”

Thôi Cẩm Chi cúi đầu nhìn chén trà men Nhữ Diêu màu thiên thanh trong tay, đáy chén phẳng rộng, vành chân hẹp thấp, cầm vào có cảm giác mịn màng ấm áp, mà nước trà bên trong thì trong vắt, lá trà dưới đáy sáng rõ, đều là những vật phẩm quý hiếm khó tìm.

Bản thân nàng không chú trọng vật chất, cơ bản là tiện tay có gì dùng nấy, đồ Hoàng đế ban thưởng hay của các đại nhân khác tặng, nàng đều bảo Thanh Uẩn kiểm kê rồi ném vào trong kho.

Hơn nữa ngày thường nàng để hết tâm trí vào việc hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không có tâm trạng quản lý trên dưới trong phủ.

Nào ngờ tên nhóc này mới ở lại mấy hôm, có lẽ cảm thấy hoàn cảnh quá tệ, liền gói lớn gói nhỏ mà dọn hết đồ của mình vào.

Vốn tưởng rằng tuy bên trong là người trưởng thành, nhưng bên ngoài chẳng qua vẫn là một đứa trẻ choai choai, có thể có thứ gì tốt chứ. Nào ngờ, từ sau ngày y bái sư, lại xảy ra chuyện Tam hoàng tử đẩy y xuống nước, Hoàng đế dấy lên chút lòng từ ái ít ỏi, đồ tốt hết rương này đến rương khác đều ban cho Kỳ Hựu.

Tuy Thôi Cẩm Chi không có hứng thú với những vật phẩm như ngọc thạch châu báu, nhưng Kỳ Hựu đã lôi ra nào là mực Tập Cẩm, nghiên đá nổi tiếng Đoan Châu, giấy Tiết Đào rắc vàng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã thay đổi cả diện mạo của phủ này.

Giờ đến cả bộ ấm chén pha trà cũng bị đổi hết một lượt, nàng kỳ quái nhìn Kỳ Hựu, thiếu niên cảm nhận được ánh mắt của người trước mặt, tựa hồ biết nàng nghĩ gì, bèn ngượng ngùng cười nói: “Lão sư có thích loại trà này không? Mấy hôm trước Mẫu hậu ban thưởng cho lão sư, gửi đến cùng với một số trân bảo thuốc bổ.”

Tiêu Hoàng hậu ban thưởng?

Xem ra hôm đó Kỳ Húc đến thăm, đa phần là do Hoàng hậu chỉ thị.

Nàng đưa tay cầm lấy tờ giấy viết thư trên bàn, mở ra xem, trên đó viết hai cái tên như rồng bay phượng múa. Kỳ Hựu ghé lại xem: “Đây là gì?”

“Đây là danh sách bạn học thần chọn cho Điện hạ.”

Kỳ Hựu lúc này mới cúi đầu nhìn kỹ, trên đó viết: Trần Nguyên Tư, con trai của Nội các Thị độc học sĩ*, và Hoắc Triều, con trai của Tiền phong tham lĩnh**.

[*] Nội các Thị độc học sĩ là chức quan của quan văn Tòng tứ phẩm thời Thanh, chức này thường đảm nhiệm việc hỗ trợ hoàng đế trong việc đọc và giảng giải kinh sách, tham gia biên soạn hoặc hiệu đính các văn bản quan trọng, đồng thời tư vấn về các vấn đề học thuật và chính trị. Đây là một vị trí đòi hỏi học vấn uyên thâm và thường được giao cho các học sĩ có tài năng văn chương.

[**]Tiền phong tham lĩnh là chức quan của quan võ Chính tam phẩm thời Thanh, chức quan này thuộc hệ thống cấm vệ quân, đảm nhiệm các nhiệm vụ như hộ vệ nghi trượng hoàng đế, canh gác cung cấm và dẫn đầu đoàn quân khi hành quân.

Ánh mắt y khẽ động, tầm nhìn lướt qua những nét chữ khải thư uyển chuyển mà mạnh mẽ, đáy mắt hiện lên vài phần khác lạ.

Gia tộc Tiết thị, mẫu phi của Tam hoàng tử nắm giữ Nội các, còn Thái úy Vương Tân Hồng, người nắm giữ binh quyền thiên hạ, lại là người của phe Hoàng hậu. Hai người bạn học này vừa hay đều có liên quan mật thiết đến hai phe phái, mà quan hàm lại thấp, sẽ không thu hút sự chú ý.

“Danh sách bạn học là do Mẫu hậu xem xét quyết định, làm sao lão sư có thể đảm bảo Mẫu hậu nhất định sẽ chọn người mà người muốn?”

Thừa tướng nhấc ấm trà nhỏ rót nước vào chén, lá trà từ từ chìm nổi trong dòng nước trong vắt, bóng lá trong nước, tỏa ra từng đợt hương thơm thanh khiết, khóe miệng nàng mang theo nụ cười nắm chắc phần thắng.

“Những bạn học còn lại chỉ cần chọn những người quyền cao chức trọng là được.” Nàng nâng chén trà lên: “Hoàng hậu nương nương không muốn Điện hạ có thế lực của riêng mình, nhưng chuyện bạn học thì tuyệt đối không có cách nào ngăn cản, tất sẽ chọn trúng người mà thần muốn.”

Kỳ Hựu dùng ánh mắt sâu thẳm khó dò nhìn nàng một lúc, chậm rãi nói: “Có bạn học, tức là có thế lực sao? Lão sư nghĩ đơn giản quá.”

“Huống hồ ta cần thế lực để làm chi?” Y khẽ cong môi, trên mặt lại lộ vẻ bất an: “Hai tộc Tiêu, Tiết tranh đấu, ta đâu đấu nổi?”

“Ta chỉ cầu bình an trong cung cả đời là đủ rồi.”

Nhất thời Thôi Cẩm Chi thật sự không nắm bắt được trong lòng y rốt cuộc đang nghĩ gì, Kỳ Hựu tuy đã chứng minh với nàng rằng mình quả thực không phải là quả hồng mềm mặc người nắn bóp, nhưng cũng thật sự chưa bao giờ tỏ rõ suy nghĩ về việc tranh đoạt thiên hạ.

Huống chi kiếp trước sau khi Kỳ Húc lên ngôi không lâu đã nảy sinh sát tâm với nàng, Đại Yến rốt cuộc đã đi đến bước đường như thế nào, nàng cũng không biết.

Nhưng nàng vẫn cứ thong thả nhấp một ngụm trà: “Điện hạ cho rằng, sinh ra ở trung tâm quyền lực, không có hứng thú với quyền lực là có thể sống một cuộc đời thuận lợi bình an sao?”

“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*. Dù Điện hạ không có ham muốn tranh đoạt quyền lực, nhưng ngài lại có tư cách để sử dụng quyền lực. Dưới sự lôi kéo của các thế lực, ngài không muốn cũng sẽ có vô số bàn tay kéo ngài vào.”

[*] Thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Nghĩa đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là những người có tài thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Huống chi, thật sự muốn làm một kẻ nhàn tản phú quý của hoàng gia, cũng phải xem Hoàng đế có bằng lòng coi trọng tình huynh đệ hòa thuận này không. Kỳ Húc ngay cả ân sư nhiều năm của hắn ta cũng có thể không chút lưu tình mà c.h.é.m giết, huống chi là một đệ đệ khác mẹ trong cái ổ ăn thịt người này.

“Điện hạ chỉ muốn giữ mình, cũng phải có bản lĩnh đó. Dù lúc này thần có thể bảo vệ được ngài, nhưng mười năm sau, hai mươi năm sau thì sao?” Nàng lắc đầu tự giễu: “Cái thân thể này của thần, e là không trụ được đến lúc đó.”

Kỳ Hựu trầm mặc trong giây lát.

Cơn mưa xuân ngoài kia không biết đã tạnh từ lúc nào, những nụ hoa đầu mùa bung nở, sau cơn mưa trông càng thêm tươi tắn mơn mởn. Thôi Cẩm Chi thở dài.

“Thực ra… thần còn chút lòng riêng.”

Nàng cụp mắt xuống, thanh âm lành lạnh vang lên: “Có bạn bè đồng trang lứa bầu bạn, có lẽ Điện hạ sẽ vui vẻ hơn một chút.”

“Thần không muốn thấy Điện hạ lúc nào cũng nghiêm túc kiềm chế.”

Thôi Cẩm Chi nghiêng người nhìn Kỳ Hựu, đột nhiên làm một hành động mà bình thường nàng tuyệt đối sẽ không làm.

Nàng đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng đặt lên khóe môi y, nhấc lên trên. Dù bị người khác ép phải làm ra vẻ mỉm cười, mày mắt Kỳ Hựu vẫn đẹp như tranh vẽ, thanh tú tuấn lãng.

“Trước đây khi Điện hạ cười, chưa bao giờ nụ cười chạm đến đáy mắt, thần hy vọng Điện hạ có thể thật sự vui vẻ.”

Có lẽ nhiều năm sau, Kỳ Hựu nhớ lại khoảnh khắc xuân hàn se lạnh này, dù không biết nàng là thật lòng hay giả ý, trong sâu thẳm đồng tử của y cũng phản chiếu rõ ràng dáng vẻ nàng thanh cao, khẽ nghiêng đầu mỉm cười với y.

Lúc đó, nàng dung mạo như ngọc, nụ cười như hoa đọng đầy tuyết.

Thời gian lắng đọng, một ánh nhìn tựa vạn năm.