Chuyển ngữ: Naomi.
Trong cung Khôn Ninh.
Một nữ tử mặc cung trang phượng bào đỏ thẫm, mái tóc dài như mực được búi thành kiểu tóc triều phụng kế bằng một cây trâm kim phượng bộ diêu, bà ta trầm tĩnh như băng ngồi ở ghế chủ vị. Bà ta nhìn danh sách bạn học mà cung nữ bên cạnh dâng lên, trên gương mặt dung hoa quý phái nở nụ cười mỉa mai: “Đầu tiên là bò ra khỏi lãnh cung, rồi được Thừa tướng đích thân dạy dỗ, bây giờ còn muốn có bạn học.”
Bà ta cầm lấy bút son, ánh nắng chiếu lên hoa ấn màu đỏ thẫm giữa trán, giữa chân mày toát lên vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, trầm giọng nói: “Đợi con ta lên ngôi rồi còn muốn gì nữa? Tiền bạc mỹ nhân? Tước vị cung điện? Từng bước từng bước… đã thật sự bén rễ nơi kinh thành này, muốn dứt cũng không dứt được.”
Tiêu Hoàng hậu cầm bút gạch bỏ từng cái tên trên danh sách, nhìn mấy cái tên ít ỏi còn lại, đầu bút ngừng lại, một giọt mực lập tức loang ra trên mặt giấy.
Bà ta lấy một tờ giấy Tuyên rắc vàng, cầm bút chấm mực, viết lại mấy cái tên, tùy ý đưa cho cung nữ bên cạnh.
“Những người có tên trên này, tuyên vào cung làm bạn học của Tứ hoàng tử.”
“Mẫu hậu.”
Tiêu Hoàng hậu nghe tiếng liền ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên đang đứng giữa điện, hắn ta mặc trường sam đen vàng, trên thêu kim long bốn móng, điểm xuyết những đám mây ngũ sắc.
Bà ta cười rạng rỡ, vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt hắn ta, nắm tay hỏi han: “Sao tay con lạnh thế?”
Vừa nói, vừa đưa tay phủi đi những giọt nước trên vai Kỳ Húc, nhíu mày: “Gần đây mưa nhiều, sao không che ô cho Điện hạ, nhỡ dính mưa sinh bệnh thì làm sao!”
Kỳ Húc gỡ tay bà ta ra, đỡ Hoàng hậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, khẽ cất lời.
“Mẫu hậu lo xa quá, mưa nhỏ thế này sao khiến con bị bệnh được?”
Hoàng hậu ngồi thẳng lưng, cây trâm bộ diêu trên đầu khẽ lay động, sắc mặt trầm xuống.
“Những người hầu hạ Điện hạ hôm nay, tất cả lôi ra ngoài đánh mười trượng. Chủ tử tuổi nhỏ không hiểu chuyện, các ngươi cũng không hiểu sao?”
Trong điện, một đám cung nữ thái giám quỳ rạp xuống đất, ai nấy đều mắt đỏ hoe van xin.
Kỳ Húc cũng không khỏi nhíu chặt mày: “Hôm nay chính con không cho họ che, chỉ vì chút chuyện nhỏ này Mẫu hậu cũng muốn phạt người của con sao.”
Thấy hắn ta không vui, Hoàng hậu mới thôi, vẫy tay cho tất cả lui xuống, giọng ôn hòa: “Hôm nay bài vở Thái phó dạy có khó không con?”
“Thái phó học rộng biết nhiều, khiến người ta thu hoạch được rất nhiều.” Kỳ Húc nhàn nhạt cười: “Nhưng dù sao tiên sinh cũng đã lớn tuổi, chỉ muốn khư khư quy tắc cũ, nếu trong lớp con đưa ra bất kỳ lời nào mang ý cải cách, sẽ bị trách phạt nặng nề.”
Hắn ta cụp mắt, bất giác xoa xoa cổ tay: “Có lẽ cũng không phải ngoan cố, chỉ vì ông ta là người của Tiết Thủ phụ, đương nhiên không ưa con.”
Hoàng hậu cười lạnh: “Nay Thừa tướng mượn chuyện Tứ hoàng tử rơi xuống nước mà giáng cho Tiết gia một đòn nặng, chúng vốn đã ôm hận trong lòng, lại đúng lúc Thôi Cẩm Chi bệnh nặng xin nghỉ, thuận tiện còn đón cả Tứ hoàng tử ra khỏi cung. Tiết gia không có chỗ trút giận, bèn quay sang làm khó con.”
Trong mắt bà ta lóe lên một tia tàn độc, nhưng rất nhanh đã giấu kín tâm tình, hít sâu một hơi: “Mấy hôm trước đi thăm Thừa tướng, thế nào rồi?”
Biểu tình Kỳ Húc đột nhiên có thay đổi, nhất thời khó lòng diễn tả.
“Thừa tướng có lẽ… lúc này không muốn dính dán vào mấy chuyện triều đường.”
“Không muốn dính dán? Chẳng qua cũng chỉ là kẻ mua danh cầu lợi mà thôi.” Hoàng hậu mỉa mai: “Hay cho một câu thanh cao đạm bạc, sao không dứt khoát từ quan về ở ẩn, việc gì phải khổ sở giãy giụa trong vòng xoáy quyền lực này?”
“Thừa tướng không phải người như Mẫu hậu nói.” Kỳ Húc bình tĩnh phản bác: “Trí tuệ của Thừa tướng người đời khó ai bì kịp, nếu được hắn tương trợ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng nếu hắn không muốn thì sao? Sau lưng con ta có các thế gia đại tộc ủng hộ, con lại là con của chính cung, dù có hắn hay không, ngôi vị cuối cùng của con cũng sẽ không thay đổi.”
Trong lòng Kỳ Húc luôn cảm thấy có một nỗi bất an nhàn nhạt, như thể lờ mờ linh cảm được điều gì đó. Hắn ta nghĩ mãi không ra, chỉ khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.
---------------------------------------------
Khi khẩu dụ của Hoàng hậu truyền đến, Thôi Cẩm Chi đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ, ngẩng đầu nhìn cây hạnh trắng muốt như tuyết. Rõ ràng đã là tiết đầu xuân, trên vai nàng vẫn khoác chiếc áo choàng lông tuyết ly dày cộp, mái tóc dài chỉ tùy ý vấn bằng cây trâm bạch ngọc sau gáy, tôn lên vẻ thanh linh quý phái của nàng, phảng phất như linh khí đất trời đều hội tụ nơi đây.
Khi Kỳ Hựu đến, nhìn thấy chính là khung cảnh như vậy.
Hoa hạnh trắng muốt trên cây vẫn còn đọng sương, cùng với bộ bạch y của nàng giao nhau tỏa sáng, phong thái thanh tú.
Nhìn một lúc lâu, y mới bừng tỉnh bước lên phía trước, mở lời: “Lão sư.”
Thôi Cẩm Chi dưới bóng hoa quay đầu lại, mỉm cười: “Điện hạ đến rồi.”
“Khẩu dụ của Mẫu hậu đã ban. Giống như lão sư đoán, quả nhiên đã chọn đúng hai người lão sư muốn. Nhưng mà…”
“Nhưng mà còn thêm một người nữa.” Nàng mỉm cười: “Đúng không?”
Kỳ Hựu nghe vậy, mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, hỏi nàng: “Vâng. Làm sao lão sư biết được?”
“Hoàng hậu không muốn chọn con trai của những người có địa vị cao, người được chọn đương nhiên sẽ rơi vào những người mà thần muốn, chỉ là hai người này đều không phải là người của bà ta.”
“Tất phải chọn một người bà ta tin cậy, cài cắm bên cạnh Điện hạ.” Thôi Cẩm Chi cười như không cười: “Thần cả gan đoán, có phải là con trai thứ ba của Quang Lộc tự thiếu khanh - Cao Thiên Túng không?”
Ánh mắt Kỳ Hựu khẽ chuyển, thần sắc nhất thời có chút phức tạp.
Không sai một chữ.
Thừa tướng vẫn cười tủm tỉm cầm bình tưới hoa bằng trúc trong tay: “Xem ra thần đoán đúng rồi.”
Gió mát thổi qua mang theo hơi lạnh, nàng nhướng mày, nhắc đến chuyện khác.
“Thần đã bẩm báo với Bệ hạ, từ ngày mai có thể vào cung phục chức. Còn về nơi dạy học, tất nhiên cũng phải chuyển vào trong cung. Vậy, thần bảo Thanh Uẩn thu dọn đồ đạc cho Điện hạ nhé?”
Kỳ Hựu mím môi không nói lời nào, đáy lòng mơ hồ dấy lên nỗi bực bội khó tả. Y buông một câu “đều nghe lời lão sư” rồi quay người bỏ đi, chỉ để lại Thôi Cẩm Chi ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đứa nhóc này, lại giận dỗi gì nữa đây?
Không giống như Kỳ Húc - thiên chi kiêu tử lớn lên trong nhung lụa, Kỳ Hựu từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, cộng thêm Thôi Cẩm Chi đoán rằng kiếp trước y cũng không có kết cục tốt đẹp gì, tính tình nắng mưa thất thường.
Tuy rằng bình thường chịu giả vờ với nàng một chút, nàng cũng nhìn ra được sự trong ngoài bất nhất của Kỳ Hựu, nhưng trong lòng y rốt cuộc nghĩ thế nào, Cẩm Chi vẫn không rõ.
Giống như lúc này, mới nói một câu ngày mai nàng phải bắt đầu đi làm, y đã xụ mặt bỏ đi.
Thôi Cẩm Chi lắc đầu, đây chính là khó khăn của việc nuôi nấng một thiếu niên có vấn đề.
Thôi bỏ đi, nàng ném bình tưới hoa xuống, phủi tay đi về phía thư phòng, tính toán chuẩn bị bài dạy cho mấy đứa trẻ choai choai này.
Tiếc là mọi chuyện không suôn sẻ như vậy, ngày đầu tiên Thôi Cẩm Chi phục chức, kinh thành đã xảy ra một sự kiện gây chấn động triều đình.