Chuyển ngữ: Naomi.
Vào giờ Mão, rõ ràng đã sớm vào xuân, nhưng cảnh sắc trên dưới hoàng cung vẫn một màu hoang tàn.
Mà trên triều đường, lại càng là một bầu không khí nghiêm nghị.
Từ lúc nhận được tin tức vào trưa hôm qua, Thôi Cẩm Chi đã biết buổi chầu hôm nay tất sẽ là một trận mưa m.á.u gió tanh - Ngự sử đài vạch tội huynh trưởng của Tiết Quý phi - Tiết Hoài Trung, đã dung túng con trai mình làm chuyện phá hoại kỷ cương, ức h.i.ế.p bá tánh.
Nguyên nhân là do Tiết Vi - thứ tử của Tiết Hoài Trung, đã để mắt đến một cô gái hát rong ở tửu lâu, cô gái này tuy phải ra ngoài lộ mặt để kiếm sống, nhưng tính tình cao ngạo trinh liệt. Thấy cô ta thề c.h.ế.t không theo, Tiết Vi vốn quen thói háo sắc hoang dâm, bèn dứt khoát cưỡng đoạt dân nữ, bắt vào trong phủ.
Nghe nói khi cô ta bị quăng ra khỏi phủ, toàn thân trên dưới không còn một mảnh thịt lành, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, tối hôm đó liền treo cổ tự vẫn tại nhà.
Tiết Vi là hậu duệ của thế gia vọng tộc, tổ phụ hắn ta là Nội các Thủ phụ* đương triều, cô cô là Quý phi được Hoàng đế sủng ái nhất, dù hắn ta là thứ tử, nhưng ngày thường Tiết Hoài Trung cũng rất mực thương yêu, đã quen thói kiêu căng ngang ngược, hắn ta nghĩ chẳng qua chỉ là c.h.ế.t một nữ tử, lấy chút tiền bạc ra dàn xếp với gia đình cô ta là xong.
[*] Thủ phụ: khác với Thừa tướng (hay còn gọi là Tể tướng) là chức quan đứng đầu triều đình, có vai trò quan trọng trong việc giúp vua cai quản đất nước. Còn Thủ phụ (hoặc Thái sư, Thái phó, Thái bảo) là một chức quan cao cấp, thường là người có vai trò cố vấn, thậm chí là người bảo hộ cho vua, đặc biệt là khi vua còn nhỏ tuổi.
Lúc đó hắn ta đã nghĩ vậy.
Nhưng nữ tử này đã sớm lấy chồng, chồng cô ta là một thư sinh lên kinh dự thi, biết chuyện này làm sao chịu bỏ qua. Tiếc thay châu chấu đá xe, làm sao địch nổi cao môn vọng tộc?
Quan phủ nể sợ thế lực Tiết gia, đã ép buộc ém nhẹm chuyện này xuống, còn khuyên chồng của cô gái hát rong kia: “Chẳng qua chỉ là một nữ tử phong trần, nếu sau này ngươi đỗ cao, còn lo gì bên cạnh không có người đẹp béo gầy vây quanh?”
Người đó nghe xong, không nói một lời đi về nhà, nhưng đúng trưa ngày hôm sau, đã đốt lửa tự thiêu trước cửa quan phủ, trước khi c.h.ế.t còn cười lớn như điên dại.
“Vợ ta bị người ta lăng nhục đến chết, ta thân là phu quân lại không báo được thù. Quan phủ bạo ngược, Thánh thượng vô đức!”
“Hôm nay ta lấy cái c.h.ế.t để đổi lấy một nền chính trị sáng suốt, thương thay cho chúng sinh!”
Khi Thôi Cẩm Chi nhận được tin, nàng đứng bên cửa sổ hồi lâu không thể hoàn hồn. Kỳ Hựu nắm lấy cánh tay nàng, hơi ấm truyền sang làm vơi đi chút chua xót trong lòng.
“Phe cánh Hoàng hậu bày kế Tiết gia, có lẽ vốn dĩ muốn mượn chuyện cô gái hát rong để vạch tội Tiết Vi ức h.i.ế.p kẻ yếu, xa xỉ dâm dục, sau đó điều tra triệt để xem Tiết gia có nhận hối lộ tham ô không.”
Thôi Cẩm Chi nhìn ánh nến chập chờn trên bàn, trong lòng bỗng dâng mệt mỏi.
“Tiếc là họ không lường được chí khí của vị thư sinh kia, không chịu chấp nhận lợi ích mà họ bố thí, dù c.h.ế.t cũng muốn rung chuyển cái triều đình đã sớm bị sâu mọt gặm nhấm đến không còn gì này.”
Hai mạng người sống sờ sờ, cứ như vậy dễ dàng trở thành những vật hy sinh đẫm m.á.u dưới cuộc tranh giành quyền lực.
Thậm chí sau khi chết, còn phải bị người ta lật đi lật lại tranh luận trên triều đường.
Nàng đột nhiên cảm nhận thấm thía làm sao mà nỗi oán hận của bá tánh lầm than lại có thể gây ra sự hỗn loạn trật tự của thế giới này, và tại sao Cục Quản lý lại phải cử nàng đến để duy trì.
Một trận gió lớn thổi đến, ngọn nến chập chờn dữ dội, thậm chí còn b.ắ.n ra những tia lửa nhỏ. Mái tóc xanh buông xõa bên tai Thôi Cẩm Chi cũng theo gió nhẹ bay, nàng nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, tựa như một tấm lưới vô hình nặng trĩu đè xuống, khiến người ta trong phút chốc không thở nổi.
Kỳ Hựu nhìn nàng đứng ở ranh giới giữa ánh nến và màn đêm đen ngoài cửa sổ, ánh sáng và bóng tối chập chờn, khiến người ta cảm thấy vô cùng không chân thực.
Nàng nói…
Điện hạ, ngài thấy không, mưa gió sắp đến rồi.
Thần với tư cách là lão sư của ngài, dạy ngài về thuật quyền mưu.
Đây là bài học đầu tiên…
------------------------------------------------
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiên tử mặc triều phục màu vàng sáng ngồi trước đại điện, sắc mặt trầm đến có thể nhỏ ra nước, ánh mắt lần lượt lướt qua hai hàng quan viên triều đình đang đứng phía dưới, cười lạnh: “Thủ phụ đại nhân, có gì muốn nói với trẫm không?”
Gương mặt khô đét của Tiết Thủ phụ hoàn toàn bình thản, nghe thấy Lệnh Hòa Đế điểm tên mình, hai tay lão ta cầm hốt* bước ra khỏi hàng, cung kính đáp: “Lão thần sau khi biết chuyện, đã lập tức bắt giữ đứa cháu bất tài này giao cho Đình úy phủ. Nếu đứa nhỏ này thật sự ức h.i.ế.p kẻ yếu, lão thần dù có liều cái thân này cũng phải cho bá tánh một lời giải thích!”
[*] Hốt ban đầu là tấm thẻ mà vua tôi thời cổ đại cầm khi ra triều đình, trên đó ghi chép các sự việc để khỏi quên. Hốt trong triều đình có quy định nhất định, vua dùng ngọc, chư hầu dùng ngà voi, đại phu và sĩ tử dùng thẻ tre.
Lão ta từng chữ từng câu đanh thép, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng trong đó còn có ẩn tình, mong Bệ hạ minh xét!”
Đình úy phủ Thị lang Tịch Hoằng Thịnh ngay sau đó bước ra khỏi hàng, ông ta cúi đầu chắp tay: “Nữ tử này tên là Nhậm Nương, vốn là người Trác quận, theo chồng vào kinh. Chồng cô ta là người lên kinh dự thi, vốn xuất thân nghèo khó, trên đường đi đều nhờ vào việc Nhậm Nương hát rong để kiếm lộ phí. Nhưng khi vào kinh, ở trọ cần tiền, đọc sách cần tiền, chi tiêu nhiều hơn, chỉ dựa vào việc hát rong căn bản không đủ sinh nhai, vì vậy vợ chồng này liền nảy ra ý đồ khác.”
“Trước tiên cô ta lân la làm quen với công tử Tiết gia, khơi gợi hứng thú của Tiết Vi, sau đó vào phủ làm thị thiếp của hắn ta, rồi lại để lộ ra mình đã là người có chồng, nếu Tiết Vi không đồng ý cho cô ta một khoản tiền, thì sẽ phanh phui chuyện này ra ngoài.”
“Tiết Vi đương nhiên không chịu, đuổi người ra khỏi phủ là xong. Chồng của Nhậm Nương là Chu Phường thấy không đòi được tiền, bèn dứt khoát làm lớn chuyện, g.i.ế.c vợ mình, mượn việc đó để uy h.i.ế.p Tiết gia.”
Tiết Thủ phụ râu tóc bạc trắng vén áo quan lên, quỳ xuống ngay ngắn, đau lòng nói: “Tiết Vi xa xỉ dâm dục, không làm nên trò trống gì, là do Tiết gia quá dung túng, nhưng nếu nói là mưu hại mạng người, ức h.i.ế.p bá tánh, thì tuyệt đối không thể nào!”
Huynh trưởng của Tiết Quý phi - Xa kỵ tướng quân Tiết Hoài Trung cũng ngay lập tức tiến lên một bước, râu ria xiên vẹo, nghẹn ngào quỳ xuống: “Nếu con trai của thần thật sự làm chuyện ác, thần tuyệt không dung túng, nhưng sự thật không phải như vậy, xin Bệ hạ minh xét!”
Thôi Cẩm Chi đứng ở hàng đầu, gương mặt lạnh lùng nhìn đám người kia khua môi múa mép đổi trắng thay đen, không vội chen vào.
Ngự sử đại phu Diệp Du trước tiên cúi chào Lệnh Hòa Đế, sau đó nhìn về phía cha con Tiết gia, lạnh giọng nói: “Chồng của Nhậm Nương đã tự vẫn trước cửa Đình úy phủ để tỏ rõ chí khí, tấm lòng này làm sao có thể là hạng người như trong miệng các người nói!”
Tiết Hoài Trung hừ lạnh: “Hắn không thể thoát khỏi liên quan đến cái c.h.ế.t của Nhậm Nương, sợ quan phủ truy bắt, nên sợ tội tự sát mà thôi. Người này còn ở trước cửa Đình úy phủ nói lời yêu ngôn hoặc chúng, nếu hắn không chết, Đình úy phủ cũng tuyệt đối không tha cho hắn!”
Yêu ngôn hoặc chúng.
Người đó nói là: Quan phủ bạo ngược, Thánh thượng vô đức.
Lệnh Hòa Đế cũng nhớ lại những lời người đó đã nói trước mặt đông đảo mọi người, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Thôi Cẩm Chi thầm nghĩ không ổn rồi.
Lệnh Hòa Đế, nói dễ nghe là nhân hậu, nói khó nghe là do dự thiếu quyết đoán. Có lẽ với thân phận một vị vương gia nhàn tản, phẩm hạnh này là vừa phải, nhưng với thân phận một vị quân vương nắm trong tay quyền sinh sát, lại không phải chuyện tốt. Không thể khuất phục quần thần, thậm chí còn có thể dẫn đến họa gian thần.
Nhưng ngài lại cực kỳ tự phụ, thích được bề tôi tâng bốc, ca tụng công đức. Có lúc trọng trách trên vai sẽ khiến ngài thỉnh thoảng tỉnh táo sáng suốt, bằng lòng để Thôi Cẩm Chi ra tay cải cách, cũng sẽ cảnh giác với phe cánh họ Tiết, họ Tiêu.
Nhưng phần lớn thời gian ngài càng quan tâm xem sử sách sẽ đánh giá mình thế nào.
Tiết gia ức h.i.ế.p dân chúng,tham tài háo của, ngài không phải không biết, nhưng giờ phút này, Lệnh Hòa Đế càng quan tâm đến lời đánh giá của người đời hơn.
Nếu thuận theo bậc thang mà Tiết gia đã đưa, cũng không phải là không có cách để bảo toàn danh tiếng “minh đức thiên tử” của ngài.
Thôi Cẩm Chi khẽ nghiêng người ra sau, lặng lẽ liếc nhìn Diệp Du một cái. Ông ấy cũng bất động thanh sắc gật đầu, rồi nói tiếp: “Tiết tướng quân vừa nói, nếu người nhà mình làm ra những chuyện này, tuyệt không dung túng?”
Ông ấy lấy từ trong n.g.ự.c ra mấy bản tấu chương, cung kính giơ cao quá đầu. Theo động tác này của ông, mấy vị ngự sử đại thần cũng theo đó quỳ xuống. Chỉ thấy Diệp Du cao giọng nói: “Thần cùng các đồng liêu ngự sử liên danh vạch tội gia tộc Tiết thị, chiếm dụng đất đai, áp bức dân chúng, con cháu thế gia của họ gian lận tham ô, ngấm ngầm nhận hối lộ!”
Lý công công nhanh chóng bước xuống bậc thềm, nhận lấy bản tấu chương trên tay Diệp Du, rồi cung kính dâng lên cho Lệnh Hòa Đế.
Ngài không nhìn bản tấu chương được dâng lên, lạnh giọng nói: “Đọc.”
Diệp Du cung kính dập đầu một cái, lớn tiếng xướng lên những chứng cứ phạm tội của phe cánh Tiết gia, đọc ròng rã hai khắc đồng hồ mới liệt kê hết.
Những con thú bằng đồng mạ vàng hai bên Thái Hòa Điện trang nghiêm uy nghi, khói tím trong lư hương lượn lờ, mọi người rủ tay áo đứng đó, im lặng không nói, nhưng trong lòng họ đều biết, một cuộc điều tra triệt để từ trên xuống dưới của hệ thống triều đình đã bắt đầu từ giây phút này.
Ngàn tầng sóng lớn, từ đây dấy lên.